TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-12-18 23:56:34
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Món bánh tiểu Hoàn ngon lắm, miếng cá tiểu Hoàn cũng thơm ngon miệng, Thái tử phi nhất định nếm thử một chút đấy.
A nha, món thịt tiểu Hoàn ướp thêm cả chút nước cam, tươi mát ăn cũng ngán. Hay là Thái tử phi ăn nhiều thêm mấy viên ?
Ngọc lộ tiểu là món mà bình thường nàng thích ăn ăn nhất, hôm nay chỉ mà động đũa thế?
Thẩm Nghi Thu ngán ngẩm gác đũa xuống:
- Cảm ơn điện hạ, ăn no .
Cả đời nàng bao giờ trông thấy mấy vật hình tròn nữa.
Uất Trì Việt , dùng đũa gắp một miếng thịt viên trong chén bạc lên:
- Ta ăn nhiều thêm mấy viên tiểu Hoàn mới .
Thẩm Nghi Thu dùng cơm nhưng cũng là bao nhiêu từ "Hoàn" , trong lỗ tai lùng bùng như sắp mọc kén tới nơi. Chờ mãi mới thấy ăn xong, hài lòng uống thêm một ly súc miệng. Lúc cả hai mới lượt tắm.
Xong xuôi ở đông hiên sách một hồi. Cũng may là triều chính bận rộn, Thái tử còn tranh thủ từng giây từng phút để phê duyệt vài bản tấu chương nên thời gian dạo loanh quanh.
Rốt cục thì lỗ tai của Thẩm Nghi Thu cũng thanh tịnh trong chốc lát. Nàng cũng cầm tấu chương xem, mắt thấy cũng sắp tới kì thi khoa tiến sĩ, nên hành quyển đưa tới Đông cung cũng mỗi ngày một nhiều thêm.
Tới khi bình tâm mới phát giác thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, trời khuya . Hai lượt rửa mặt quần áo, lên giường ngủ.
Vừa xuống, Uất Trì Việt ngay lập tức tới gần Thẩm Nghi Thu.
Trong lòng Thái tử phi thầm kêu , thấy Thái tử :
Nghi Thu, sáng sớm ngày mai dạy nàng đánh mã cầu nhé? Nàng thấy ?
Rốt cục Thẩm Nghi Thu cũng chịu nổi nữa:
Xin điện hạ tha cho , sai . Uất Trì Việt giả bộ kinh ngạc:
Nàng sai ở ? Sao ? Thẩm Nghi Thu khan một tiếng:
Lần điện hạ hỏi nhũ danh của thần , nhưng chịu thật.
Uất Trì Việt lấy một lọn tóc của nàng quấn quấn xung quanh ngón tay chơi đùa, :
A, tên nhũ danh của nàng là gì? Thẩm Nghi Thu :
Điện hạ còn gì.
Nàng ? Là gì ? Thẩm Nghi Thu chỉ đành :
Khởi bẩm điện hạ, chỉ một chữ "Hoàn" thôi. Uất Trì Việt rõ còn hỏi:
Có là tố chi ? Chính là chữ "", mười phần chuẩn xác nhỉ?
Gân xanh thái dương Thẩm Nghi Thu giật giật, nàng hít sâu một chậm rãi trả lời:
Hồi bẩm điện hạ, chính là "Hoàn" trong dược . Uất Trì Việt "phụt" một tiếng.
Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận, xoay đưa lưng về phía .
Thái tử vòng tay ôm lấy nàng từ phía , dùng đầu ngón tay đẩy sợi tóc dính bên má nàng , bên tai nàng:
- Tiểu Hoàn, tiểu Hoàn.
Thẩm Nghi Thu chỉ coi như thấy.
Uất Trì Việt gọi thêm vài tiếng, đó vươn tay sờ soạng mặt nàng, chạm tới chóp mũi thanh tú:
- Không thấy tròn tí nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-165.html.]
Thẩm Nghi Thu giận quá hóa :
- Đó là khi còn nhỏ .
Uất Trì Việt thu nụ , chút buồn bực vô cớ:
Vậy đến tột cùng là lúc nhỏ nàng tròn trịa như thế nào? Đáng tiếc là từng thấy qua.
Thẩm Nghi Thu mỉm một cái, thầm nghĩ ngươi rõ ràng từng gặp . mà nghĩ , khi đó nàng gầy tới mức da bọc xương, cái tên lúc đó cũng chẳng còn hợp với nàng nữa.
Uất Trì Việt ôm chặt lấy nàng:
Bây giờ nàng là tiểu Hoàn hương* , còn là tiểu Hoàn tròn trịa nữa...
* Viên hương thơm tho =))
lúc , cánh tay bất chợt chạm một chỗ mềm mại. Trong lòng đột nhiên căng thẳng, cảm thấy cổ họng chút ngứa ngáy. Bây giờ chỉ mong thuốc nước của Đào phụng ngự thể mau chóng phát huy tác dụng nhanh nhất thể.
Nếu cứ tiếp tục như nữa, thì chỉ sợ kịp chờ thể Thái tử phi khỏi bệnh, mắc bệnh .
----
Vào tháng mười một, công việc sự vụ trong triều càng bận rộn hơn. Thuế phú từ các nơi liên tục ngo ngoe vận chuyển về kinh thành, quan viên địa phương cũng kinh báo cáo nhiệm vụ của . Những quan sứ giả của các nước chư hầu cũng mang theo cống phẩm lễ vật rục rịch về Trường An.
Cũng một sự kiện triều chính vô cùng lớn thu hút đông đảo sự quan tâm của dân chúng quan -đó là kì thi khoa tiến sĩ tỉnh
gần ngay mắt. Dù khoa thi tỉnh do Lễ bộ chủ trì, nhưng việc lựa chọn nhân tài cũng là chuyện quốc gia đại sự, Uất Trì Việt thể quan tâm.
Uất Trì Việt bắt đầu thức khuya dậy sớm. Thẩm Nghi Thu vô cùng hi vọng bận rộn thì đừng để ý tới nữa, thể tránh mấy ngày khỏi dậy sớm luyện công buổi sáng thì càng . hình như Thái tử cũng đoán suy nghĩ của nàng, nên cho dù bận bịu tới , cũng bền lòng vững kéo nàng rời giường tập võ từ sáng sớm.
Thẩm Nghi Thu trốn cũng thoát nên đành chấp nhận phận. Sau hơn một tháng, cũng dần cảm thấy quen thuộc.
Ngày rằm tháng mười một, Trường An đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay rơi xuống.
Mỗi tháng ngày mồng một và ngày rằm, triều đều đại hội. Trời sáng Thái tử tới Thái Cực cung, cho nên ngày mồng một và ngày rằm cũng là hai ngày nghỉ hiếm hoi của Thẩm Nghi Thu.
Tuy nhiên, nàng quen với việc dậy sớm. Cứ đến giờ hôm thức dậy, là sẽ thể nào ngủ thêm nữa.
Nàng trằn trọc lăn qua lăn giường một lúc, cách nào cũng ngủ bèn dứt khoát dậy.
Vừa vén màn trướng lên, liền thấy Tố Nga đang vui vẻ hào hứng tới:
Nương tử, đêm hôm qua tuyết rơi, trong sân phủ đầy tuyết !
Khi còn bé, lúc nào Thẩm Nghi Thu cũng trông ngóng tuyết rơi. Bởi vì ở Sóc Phương, tuyết đầu mùa thường rơi sớm. Thế nên khi về Trường An luôn khiến nàng đợi lâu.
Mặc dù bây giờ còn tâm trạng như khi còn bé, nhưng tuyết đầu mùa rơi luôn khiến cho cảm thấy thích thú.
Nàng liền gọi Tố Nga tới giúp nàng rửa mặt quần áo, phủ thêm áo lông chồn thật dày ở bên ngoài, thêm giày da hươu bước hiên để . Chỉ thấy ngoài sân tuyết phủ trắng xóa, cảnh như khoác thêm một lớp áo trắng phau.
Ngói lưu ly bên tuyết bao trùm, chỉ còn sót một góc của ngọn đèn lục bảo, bầu trời mờ mịt rõ đêm ngày bao trùm nên càng phát ánh sáng rực rỡ.
Thỉnh thoảng mấy con quạ bay lượn từ ngọn cây qua ngọn cây khiến cành lá lắc lư, kéo theo một mảnh tuyết ào ào rơi xuống, nhưng chỉ chốc lát tuyết rơi phủ kín.
Nàng với Tố Nga:
Lát nữa đợi trời sáng rõ hơn, ngươi sai tới Tây viện truyền lời, mời hai vị lương tới hoa viên ngắm tuyết.
Thẩm Nghi Thu ngây một hồi, đó mới định thần . Nàng cảm thấy thời gian đang trôi qua nhanh, những ngày cuối năm cũng sắp tới . Vậy là nàng gả Đông cung cũng non nửa năm ...
Tương Nga đưa cho nàng cái lò sưởi cầm tay:
Lâu lắm mới tới ngày rằm đến giáo trường, nương tử ngủ thêm một lúc nữa?
Lúc Thẩm Nghi Thu mới nhớ hôm nay là mười lăm tháng mười một, là thời điểm Lễ bộ chuẩn tổ chức khoa thi tiến sĩ.