TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 172

Cập nhật lúc: 2024-12-18 23:59:37
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yêu cầu của Thái tử khiến Thẩm Nghi Thu khỏi bất ngờ. Đời nàng may cho hàng trăm bộ quần áo, từ khi nàng cung, quần áo y phục thường mặc cơ hồ là do một tay nàng .

Uất Trì Việt sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng một màu trắng như tuyết. Mùa đông dùng vải gấp trắng của Tây Vực, xuân thu dùng vải Ngô lăng, mùa hè thì dùng vải xuân la cùng vải đay. Đây đều là những chất vải khó giặt tẩy, một bộ y phục chỉ giặt tầm mười là sẽ cũ tới mức mặc nổi nữa, lúc đó nàng hì hục may bộ đồ mới khác.

Nàng vốn giỏi chuyện, từ nhỏ tới lớn giáo dưỡng vô cùng nghiêm khắc, thế nên nhiều chuyện từng khỏi miệng. Tâm ý dành cho phu quân, nàng đều dồn hết từng đường kim mũi chỉ. Để cho mặc đồ thoải mái hơn, nàng dùng lòng bàn tay dốc sức vò qua vò từng tấc vải mới lạnh lẽo thô ráp . Cũng ngần ngại dành gấp đôi thời gian để khâu một nữa, giấu kín hết những đường may.

Sợi chỉ trắng khâu tấm vải trắng, chăm chú hồi lâu sẽ khiến đầu váng mắt hoa. Ban ngày nàng bận rộng việc hậu cung, ban đêm thường xuyên đối diện với ánh nến để khâu vá. Ánh nến chói mắt, đêm đen rét vì tuyết càng thêm lạnh vì sương.

Đời , khi mới hơn hai mươi tuổi mắt nàng còn nữa. Hơn phân nửa đều vì những bộ y phục .

Chỉ vì đầu tiên ánh mắt khẽ sáng lên khi nhận y phục nàng may cho, còn một câu "Ta bao giờ ai may y phục cho cả", nàng liền chịu vất vả mệt nhọc may liền cho sáu năm. Thẳng cho đến khi, nàng phát hiện giữa đống y phục của một chiếc áo, bên trong cổ áo thêu một gốc huệ lan. Lúc đó nàng liền những đêm đốt nến thức trắng ngủ tới mức hai mắt mờ , tất cả đều là nàng đơn phương tự chuốc lấy khổ.

Hà Uyển Huệ càng thông minh hơn nàng, rõ nên dùng sức ở chỗ nào. Nàng căn bản cần phí sức lực mấy thứ , chỉ cần sai cung nhân may quần áo thêu lên đó một gốc huệ lan thôi.

Bây giờ Thẩm Nghi Thu nhớ bản năm đó, giống như đang dùng ánh mắt thờ ơ để một xa lạ, trong lòng chẳng chút gợn sóng nào. Nàng chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, tại ngốc đến như cơ chứ?

Không nghĩ bây giờ sống một đời, dùng bút tích thực của "Lan Đình Tự" chỉ để đổi lấy một bộ y phục nàng may. Thật khiến cho nên nên .

Nàng thẳng ánh mắt nam nhân , thật sự biến thành khác ?

Trên đời việc mua bán nào lời hơn thế nữa.

Nàng gật gật đầu:

Điện hạ chê tay nghề nữ công của thần vụng về là .

Uất Trì Việt thấy nàng một lời đồng ý, sự vui sướng trong lòng gần như tràn cả ngoài. Hắn ôm nàng trong ngực, xoa nhẹ hai . ngay lập tức nghĩ tới việc thêu thùa may vá sẽ khiến mắt tổn thương, tay đau, liền vội vàng thêm:

Nàng cần cả bộ , một cái quần khố là . Cũng cần vội vàng ngay, cũng thiếu y phục để mặc.

Hắn suy nghĩ chu đáo tới mức , Thẩm Nghi Thu cũng chẳng thể từ chối nữa, đành thuận nước đẩy thuyền :

Đa tạ điện hạ thông cảm. Thần tay chân vụng về, từng may qua y phục nam tử bao giờ, để may xong chắc cũng cần tìm tòi một thời gian nữa.

Quần khố là bắt buộc , nhưng cũng thể quá . Nếu như mặc cảm thấy lòng hợp ý, đòi may thêm cái khác nữa, chẳng là tự kiếm chuyện cho .

nên chuyện nhất , đến lúc đó đem lên mà quá giống loại yêu cầu, cũng bắt bẻ gì .

Uất Trì Việt là nàng đang lựa chọn bậc thang để leo xuống. Đời nàng may y phục nhanh , một chiếc quần khố khó nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-172.html.]

khi nhớ tới những bộ quần áo mà kiếp từng mặc, chỉ cảm thấy giờ phút đòi nàng báo đáp ân tình, quả thực chút chột . Dựa những việc mà kiếp từng , thì đến nhận một cái quần khố của nàng thôi cũng cảm thấy vô cùng hổ. Nếu là nàng gì về chuyện đời , thì vô luận như thế nào cũng chẳng thể mở miệng nổi.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Thẩm Nghi Thu, trầm thấp gọi một tiếng:

- Tiểu Hoàn.

Người trong n.g.ự.c lên tiếng:

- Điện hạ gì phân phó?

Khóe miệng Uất Trì Việt giật giật:

- Ngủ .

Đời sẽ hết tất cả để bù đắp cho nàng. mắc nợ , với đang ở trong n.g.ự.c , rốt cục còn là một nữa ?

------

Sáng sớm hôm , khi từ giáo trường trở về, Uất Trì Việt liền sai thái giám tới Ninh phủ báo tin, mời Ninh Ngạn Chiêu tới Sùng Văn quán để xem bức thư pháp "Lan Đình Tự".

Ban đầu Ninh thập nhất lang vốn tưởng rằng câu trả lời của Thái tử hôm qua lúc ở Lân Đức điện chắc chắn là mấy lời thoái thác thôi, ngờ thực sự mời tới xem thư pháp. Vậy thực sự tặng "Lan Đình Tự" cho khác ? Chủ nhân mới của bức thư pháp sẽ là ai?

Đêm qua lúc buổi tiệc ở Lân Đức điện tàn là gần giờ hợi*, sáng sớm nay Thái tử sai đến truyền tin. Vậy thể

nhận là bức thư pháp vẫn ở ngay trong Đông cung, chủ nhân mới của "Lan Đình Tự" đương nhiên cũng ở trong Đông cung . Vậy là...

*21h-23h

Ninh Ngạn Chiêu giật , ngay lập tức cảm thấy suy đoán hợp lý. "Lan Đình Tự" là bảo vật vô giá, nếu đặt bản cảnh của khác mà suy nghĩ thì, cũng khả năng Thái tử sẽ đưa nó tặng cho vợ mà mới cưới lâu. Cho dù là nàng...

Ninh thập nhất lang nghĩ thêm nữa, thu hồi suy nghĩ, bài trừ hết tạp niệm mệnh cho tớ chuẩn ngựa, phủ thêm áo choàng ngoài cửa.

Tới ngoài cửa Đông cung, nô bộc nhà Ninh gia đưa danh lên, đó liền thái giám tiến đến dẫn Ninh Ngạn Chiêu tới Sùng Văn quán.

Thái tử ở trong quán chờ sẵn. Thấy đến liền dậy đón lấy, tự dẫn ghế, lệnh cho thái giám dâng :

- Ninh công tử, mời.

Ninh thập nhất hành lễ xuống, bình tĩnh dò xét thái tử. Chỉ thấy mặc trang phục văn nhân thường ngày, áo bào lam sẫm, đội ngọc quan, tóc chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định ở bên , giống như một văn sĩ bình thường. mỗi động tác dơ tay nhấc chân, chỉ cần liếc mắt một cái là ngay hậu duệ quý tộc.

Thần sắc tuy mang vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt sâu thấy đáy, kỹ thì sẽ thấy chúng sắc bén như dao, sẵn sàng đả thương khác.

Ninh Ngạn Chiêu luôn tự xưng là cho dù núi Thái Sơn sụp đổ mắt, mặt vẫn đổi sắc. Vậy mà bây giờ đôi mắt chăm chú, lưng khỏi cảm thấy rét lạnh.

Loading...