TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-12-19 00:06:24
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hà Uyển Huệ cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hương đang đổ dồn về phía , tựa như từng nhánh mũi tên, đ.â.m lên nàng vài cái lỗ thủng.

Chỉ vì nàng quyền thế, chỉ thể phụ thuộc, còn bọn họ đều là thiên hoàng quý tộc, kim chi ngọc diệp. Vì thế bọn họ liền thể đẩy nàng giữa, coi nàng thành trung tâm để công kích .

Nàng rõ bản nên cự tuyệt phần thưởng của Hoàng đế. Dì là chỗ dựa duy nhất trong cung của nàng, đắc đội với ai cũng thể đắc tội với bà .

nàng bỗng nhiên lướt qua Thẩm thị, thoáng thấy thần sắc như của nàng , từ trong đáy lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm giác cực kì cam lòng.

Hà gia nhà nàng cũng là gia đình nghèo khó, dựa cái gì mà nàng chịu kém một bậc? Ngày mai săn bắn, những khác đều bảo mã danh câu. Nhất là Thái tử phi, đương nhiên sẽ con ngựa nhất tuyển chọn trong chuồng ngựa ở Đông cung. Chỉ nàng, chỉ thể cưỡi ngựa chạy chậm, biến thành trò của những .

Nàng chần chờ một lát, cúi đầu hạ bái:

Bệ hạ ban thưởng, từ chối thì bất kính, nhưng nhận lấy thì ngại nên thực sự dám tiếp nhận.

Uất Trì Việt khỏi nhíu nhíu mày. Mấy năm gần đây hoàng đế tùy hứng thành thói quen, chuyện gì cũng chẳng bao giờ suy nghĩ. Nhiều ngày qua chỉ soạn nhạc theo hứng, bây giờ ban thưởng những vật từng dùng cho khác, thực tế chút thể thống gì hết. Tuy cũng thực sự gì quá đáng, nhưng đối với một vãn bối nghị định hôn sự ân cần nhiệt tình như thế, đúng là già mà còn nên nết.

Điều càng cảm thấy ngoài ý hơn đó là thái độ của Hà Uyển Huệ. Hắn cho rằng câu chuyện đàn tỳ bà đó, nàng chắc chắn sẽ kiên quyết nhận. Ai ngờ ngôn ngữ chút ý tứ ỡm ờ. Đến tột cùng là do còn nhỏ hiểu chuyện, là ở lâu trong cung mưa dầm thấm đất, danh lợi mờ con mắt ?

Hôm nay nhiều tôn thất ở đây như , nếu truyền ngoài, danh tiết của nàng chắc chắn sẽ tổn hại.

Truy cứu căn cơ, việc đẻ sớm chiều gọi nàng cung bạn, đúng là chút nào.

Hắn đang suy nghĩ tìm cách để khuyên nhủ đẻ, liền thấy

Hoàng đế :

Quà ban thưởng từ chối. Trẫm bảo ngươi nhận, ngươi nhận.

Hà Uyển Huệ nửa thật nửa giả từ chối một chút, liền bái tạ thánh ân. Sau đó trở về buổi tiệc, ngước mắt lên, thình thình đối đầu với ánh mắt của Thái tử. Nhìn thấy sắc mặt trầm xuống, hình như vẻ hài lòng, trong lòng nàng tự dưng cảm thấy thoải mái.

Rượu hết tiệc tan, Hà Uyển Huệ theo dì trở về Phương Hoa điện. Theo thường lệ đang hầu hạ dì ngủ, liền thấy Quách hiền phi rút từ đầu một cây trâm kim tước, đập mạnh xuống bàn trang điểm một cái, với cung nhân nội thị:

- Các ngươi đều đều ngoài hết cho .

Cung nhân nội thị Hiền phi đang tức giận, sợ vạ lây, từng từng nhanh chân chuồn khỏi điện.

Không chờ khuất khỏi cánh cửa, Quách hiền phi lạnh lùng :

- Ngày mai săn trở về, ngươi xuống núi về nhà luôn .

Mặt mũi Hà Uyển Huệ tràn ngập vẻ kinh ngạc, lập tức quỳ xuống đất, mang theo tiếng nức nở :

A Huệ nơi nào hầu hạ chu , dì cứ việc đánh mắng, vì đuổi a Huệ ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-187.html.]

Quách hiền phi suy nghĩ trong lòng sự tình thể mở miệng, chỉ là :

Chỗ thiếu hầu hạ. Sắp ba mươi Tết tới nơi , ngươi cũng nên về nhà đoàn viên với cha nương tỷ của ngươi , cần ở hầu hạ bà già nữa.

Trong lòng Hà Uyển Huệ lạnh. Lúc chính Hiền phi nàng cùng tới Ly Sơn, bảo nàng ở tới qua Tết Nguyên Tiêu mới trở về. Bây giờ bỗng nhiên đổi, nhất định là bởi vì Hoàng đế mới ban thưởng ngựa cho nàng, khiến cho niềm đam mê ăn dấm của bà phát tác.

lúc ngay cả nàng cũng từng với Thái tử vài câu, cũng một âm thầm gặp mặt. Cứ thất bại trở về như , trong lòng nhiên cam tâm. Nhất định nghĩ cách ở mới .

Trong lòng nàng tính toán. Tuy dì tâm nhãn nhỏ nhen, nhưng lòng cũng là quá cứng rắn. Nhất định lấy sự đáng thương để cầu xin bà mới .

Đến lúc ngẩng đầu lên, mặt nàng đong đầy nước mắt.

Nàng quỳ gối tiến lên, ôm lấy đầu gối của Quách hiền phi:

Coi như dì thương a Huệ nữa cũng , nhưng chí ít cũng cho a Huệ , đến tột cùng là a Huệ đắc tội dì chỗ nào, cũng để a Huệ c.h.ế.t rõ ràng...

Nàng , nhưng là kiểu hoa lê đái vũ dành cho nam tử , mà là gào thẳng bằng cuống họng, nước mắt rơi như mưa lớn, giống hệt như một đứa trẻ hiểu chuyện bình thường.

Quách hiền phi nàng lớn lên từ nhỏ, bây giờ thấy bộ dạng nàng thế , khỏi nghĩ tới khi nàng còn nhỏ, lúc nào cũng chạy vòng quanh bà ôm lấy đầu gối bà thủ thỉ. Trong lòng bà mềm nhũn ba phần, xen lẫn chút tự trách.

Cháu gái đến tột cũng cũng còn là một đứa nhỏ, còn hiểu chuyện nam nữ, trong đó còn sự ám ? Huống chi trái tim nàng lúc nào cũng buộc chặt lên con trai, chẳng lẽ còn thể giả ?

Chuyện , chắc là bà hiểu lầm. Chỉ là trẻ nhỏ thích ngựa , bỏ cự tuyệt thôi.

Nghĩ đến đây, sự tức giận nãy với nàng lập tức bà ném lên chín tầng mây.

nghĩ cháu gái tận tâm tận lực như thế, còn từng một lời oán thán mà vẫn hết lòng phụng dưỡng, so với con gái ruột khi còn thật tâm hơn. Trong lúc nhất thời đau lòng hổ thẹn, đưa tay vuốt tấm lưng run rẩy của nàng:

Đứa trẻ ngoan, ngươi hiếu thuận với dì, ? Chỉ là đến tột cùng thì ngươi cũng đính hôn , ở trong Phi Sương điện cũng vì trong đó nam nhân nào khác. ở Ly Sơn nhiều, ánh mắt phức tạp, ngươi ở chỗ cũng thích hợp. Là do dì nghĩ chu .

Quách hiền phi ngừng một chút :

Tạm thời ngươi về kinh thành . Đợi dì trở đông nội, triệu ngươi cung, chứ?

Mặc dù cháu gái hồn nhiên , nhưng tính tình của Hoàng đế bà vô cùng rõ ràng. Để đề phòng vạn nhất, vẫn nên để nàng về thì hơn.

Hà Uyển Huệ chần trừ :

- còn biểu ...

Thái tử chính vụ bận rộn, nên thường xuyên lui tới giữa hai nơi là Thái Cực cung và Đông cung. Hiếm lắm mới Bồng Lai cung một , cũng chỉ tới thỉnh an đích mẫu với đẻ thôi. Làm so với Ly Sơn, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp?

Loading...