Lúc Quách hiền phi đưa cháu gái tới Hoa Thanh cung, cũng là ý để hai gặp nhiều hơn.
Nhất thời bà cảm thấy khó xử, nhưng rốt cục vẫn là yên lòng về Hoàng đế, tâm địa cứng rắn :
Tính tình biểu của ngươi, ngươi cũng đấy. Chuyện với Kỳ gia còn chấm dứt, cho dù ngày nào cũng gặp thì như thế nào nữa? Ngươi lời khuyên của dì , trở về khuyên nhủ cha và ông ngươi, hủy bỏ hôn sự với Kỳ gia .
Hà Uyển Huệ đỏ mặt :
Nếu hủy bỏ biểu ...
Quách hiền phi :
Chỉ cần ngươi hủy cuộc hôn sự , sẽ với Thánh nhân, kêu ông hàng chỉ, vẻ vang mà đưa ngươi thẳng Đông cung, tất nhiên sẽ để ngươi thấp hơn . Biểu ngươi trong lòng lúc nào cũng ngươi, chẳng lẽ còn hai lời ?
Vừa tháo từ cổ tay một đôi vòng ngọc khảm bảo điền kim xuyến, đeo lên tay cháu gái:
Vừa nãy dì nóng vội nên mới lớn tiếng như thế, là đúng.
Hà Uyển Huệ nín mỉm :
- là chỉ dì thương a Huệ nhất...
Sáng sớm hôm săn bắn, Uất Trì Việt tốn hết một phen công phu để kéo Thái tử phi khỏi giường. Hai rửa mặt quần áo, dùng xong đồ ăn sáng. Sau đó liền thấy mấy tên thái giám dắt theo năm sáu con ch.ó săn, một con ch.ó săn nhỏ khác hơn một chút so với mấy con còn , tiểu thái giám ôm ở trong ngực, đen nhánh bóng loáng, là đáng yêu.
Lúc Thẩm Nghi Thu thấy con ch.ó săn , hai mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng lập tức ảm đạm xuống.
Uất Trì Việt quan sát thần sắc của nàng ở trong mắt, nhất định là nàng đang nhớ tới con ch.ó nhỏ nuôi hồi bé .
Tiểu thái giám bất đắc dĩ :
Khởi bẩm điện hạ...nhỏ... con ch.ó nhỏ nhất quyết chịu đeo vòng cổ.
Thẩm Nghi Thu đang thắc mắc tại chuyện của một con ch.ó báo cáo với Thái tử, liền thấy Uất Trì Việt :
Nó luôn luôn tự theo ý , cứ kệ nó . Thẩm Nghi Thu lập tức hiểu :
Đây là chó con của điện hạ nuôi?
Không đợi Uất Trì Việt trả lời, Nhật tương quân nhảy xuống khỏi tay tiểu thái giám, kêu lên mấy tiếng vui mừng nhào lòng , dụi dụi mấy cái ống quần vung vẩy cái đuôi nhỏ.
Uất Trì Việt vô thức đưa tay mò mẫm phần thắt lưng, đó lấy tinh thần, sờ sờ cái mũi.
Tiểu thái giám thấy liền hiểu ý, đưa mấy miếng thịt hươu khô. Uất Trì Việt nhận lấy, thuần thục đùa chó săn nhỏ:
- Vái chào Thái tử phi .
Chó săn nhỏ kêu lên hai , tình nguyện mà chồm tới, đưa hai chân lên giật giật.
Thẩm Nghi Thu khỏi âm thầm kinh ngạc. Đời nàng bao giờ thấy Thái tử thả chim nuôi chó bao giờ, chứ đừng là tự chăm sóc như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-188.html.]
Uất Trì Việt ném một miếng thịt khô tới cho Nhật tương quân, đắc
về phía Thái tử phi: - Thế nào?
Thẩm Nghi Thu dở dở :
- Điện hạ là đang nuôi trẻ nhỏ chứ chó săn . Uất Trì Việt khẽ giật , ngượng ngùng :
- Nó cũng sẽ săn.
Thẩm Nghi Thu con ch.ó con một hồi, rốt cục vẫn nhịn nổi mà xổm xuống, gãi gãi vài cái vòng quanh cổ nó, thủ pháp mười phần thành thạo.
Nhật tương quân kêu lên một tiếng, ngửa mặt lên trời, phô cái bụng .
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của chó săn nhỏ:
- Ngoan.
Chó săn nhỏ híp mắt hưởng thụ, phát tiếng rên ư ử.
Uất Trì Việt trợn mắt há hốc mồm. Hắn đút cho Nhật tương quân bao nhiêu cân thịt khô, nó mới ngửa để lộ cái bụng. Không nghĩ Thái tử phi chỉ cần đưa tay gãi hai cái, chó con nịnh nọt như thế, đúng là khiến cho lòng chua xót.
Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu lên hỏi:
Nó tên là gì?
Uất Trì Việt :
- Không tên gì cả, một con ch.ó con thôi, đặt tên để gì.
Thẩm Nghi Thu nhăn mũi hài lòng, tới vuốt ve đầu của nó.
Uất Trì Việt đột nhiên căng thẳng, vươn tay ngăn nàng :
- Bẩn lắm đấy, đừng sờ.
Nói liền sai thái giám ôm chó :
- Chăm sóc cho nó, tới khu vực săn b.ắ.n thì thả .
Thẩm Nghi Thu xưa nay mắc bệnh sạch sẽ, nên cũng tính toán với . Nàng đưa tay chậu nước thơm cung nhân bưng tới rửa sạch tay.
Uất Trì Việt thấy thời gian còn sớm, liền mệnh cho hầu chuẩn xuất phát tới bãi săn.
Đi đầu là một đội vệ mặc áo giáp đen, eo đeo bội đao, cưỡi hắc mã phía dẫn đường. Thái tử cùng Thái tử phi song song với , phía là một đám cung nhân nội thị. Còn phía nữa là một đội thả ưng dắt chó, mang theo những con ch.ó săn huấn luyện nhất, cuối cùng là một đại đội thị vệ hộ giá.
Thẩm Nghi Thu mới học cách cưỡi ngựa lâu, điều khiển cũng chút khó khăn. Uất Trì Việt vốn gọi nàng cưỡi ngựa chung với , nhưng Thẩm Nghi Thu như mặt bao nhiêu lắm.
Thái tử thuyết phục nàng, chỉ thể để nàng cưỡi con ngựa Ngọc Thông của .
Một đoàn trùng trùng điệp điệp hướng về phía núi.