TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 192

Cập nhật lúc: 2024-12-19 00:07:50
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt, hắc mã bay qua bốn năm cái ngã rẽ. Thẩm Nghi Thu ngựa, chỉ cảm thấy bản giống y như một con thuyền đang bơi dòng nước chảy xiết, chỉ thể im mà chống đỡ đủ phía.

Tốc độ ngựa phi cực nhanh khiến cho nàng hoảng sợ thôi, nhưng cũng cho huyết dịch trong lòng nàng sôi trào. Chỉ cảm thấy bản nhẹ nhàng thể bay lên cao.

Uất Trì Việt mang theo nàng giục ngựa phi nước đại trong chốc lát, dần dần cũng thả chậm tốc độ , bên tai nàng:

- Có thích ?

Hai đầu gối Thẩm Nghi Thu run lên, lắc đầu như trống bỏi, một chữ cũng lời.

Nàng chỉ bên tai truyền đến tiếng khẽ của Thái tử. Không đợi nàng lấy tinh thần, hắc mã như mũi tên rời cung tiếp tục lao nhanh về phía .

Hai phi ngựa rong ruổi, đầu óc Thẩm Nghi Thu choáng váng tới nỗi chẳng còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì, qua một hồi lâu mới phát hiện đúng. Tập Linh đài cách bãi săn nhiều lắm cũng chỉ mấy dặm đường thôi, bọn họ nên sớm tới mới . ven đường thấy bóng dáng của Tập Linh đài?

Thừa dịp Thái tử thả chậm tốc độ thứ hai, Thẩm Nghi Thu vội hỏi:

- Điện hạ, chúng sai đường ?

Uất Trì Việt :

Bây giờ nàng mới phát hiện ? Đã xa hơn hai mươi dặm .

Thẩm Nghi Thu tức giận tới mức bật :

Tại điện hạ đưa trở về Tập Linh đài? Uất Trì Việt :

Tập Linh đài gì vui, dẫn nàng tới chỗ hơn.

Thẩm Nghi Thu lúc đầu cũng quá quan trọng sẽ chỗ nào. Cho dù trở về Tập Linh đài, khó tránh khỏi cùng Hoàng đế, Hiền phi xem săn, đúng là chẳng gì vui.

Trong lúc chuyện, đường núi bắt đầu uốn lượn khúc khuỷu.

Uất Trì Việt :

Khi còn bé cô tới Ly Sơn, một lén cưỡi ngựa ngoài chơi, phát hiện một chỗ .

Thẩm Nghi Thu thấy kiểu , khỏi cảm thấy tò mò:

Là nơi như thế nào? Uất Trì Việt đáp:

Đương nhiên là một chỗ ho. Ngay ở phía cách đó xa, tí nữa đến nơi nàng sẽ .

Thẩm Nghi Thu :

Điện hạ kịp trở về bãi săn ? Uất Trì Việt mỉm một cái:

Ai trở về bãi săn? Ngừng một chút tiếp:

Săn b.ắ.n suy cho cùng cũng chỉ là đuổi mấy con thú chạy vòng quanh trong rừng, cho dù săn con mồi cũng chẳng gì thú vị. Tí nữa tới chỗ , dạy nàng săn b.ắ.n là .

Thẩm Nghi Thu hứng thú với cưỡi ngựa săn bắn, nhưng vì săn b.ắ.n mà tới, đương nhiên cũng vui vẻ. Nàng cũng chẳng phá hỏng hứng thú của , chỉ gật đầu :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-192.html.]

- Được.

Dù Uất Trì Việt chỗ ngay ở mặt, nhưng bọn họ vòng quanh núi, ngừng thuận thế theo con đường xuống dốc, trọn vẹn hết nửa canh giờ, nhưng vẫn tới cái nơi thần bí .

Đi tới một chỗ sơn cốc, Uất Trì Việt mới ghìm chặt dây cương, tung xuống ngựa, vươn tay với Thẩm Nghi Thu:

- Đến đây.

Thẩm Nghi Thu cũng khách khí với , vịn tay xuống ngựa ngay lập tức. Nàng quanh bốn phía, chỉ thấy nhiều tùng bách xanh rờn, phong cảnh tuyệt , một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua. Thế nhưng đây cũng chỉ là cảnh trí bình thường trong núi, gì đặc biệt, thực tế chẳng đáng cưỡi ngựa từ xa xôi tới đây chút nào.

Nàng khỏi chút thất vọng:

Là chỗ ? Uất Trì Việt :

Sắp tới , nhưng ngựa qua .

Hắn lệnh cho tùy tùng đợi ở chỗ , mang theo trường cung cùng ống tên đeo lên , tiếp nhận chó săn nhỏ từ trong tay thái giám để đất, với con ch.ó con :

Đi theo cô cùng Thái tử phi, đừng chạy lung tung. Chó săn nhỏ sủa với một tiếng.

Uất Trì Việt dắt tay Thẩm Nghi Thu, dẫn nàng theo một con đường mòn khác bên vách núi tiến về phía :

- Cẩn thận chân.

Hai một chó thêm chừng nửa khắc* đồng hồ, Uất Trì Việt chỉ vách đá :

Tầm 7 phút.

- Chính là nơi .

Thẩm Nghi Thu tập trung kỹ, mới phát hiện là một cái hang động nhỏ hẹp, chỉ thể chứa một . Bên

cửa hang dây leo cổ thụ rủ xuống, kỹ thì đúng là thể phát hiện .

Uất Trì Việt với Thẩm Nghi Thu:

- Trong động tối, nàng theo cô, đừng sợ.

Hai một một khom lưng tiến hang động, vẫn nắm tay .

Trong động một mảnh đen kịt. Thẩm Nghi Thu cũng bao lâu, chợt thấy mắt xuất hiện một mảnh sáng ngời. Thì bọn họ xuyên qua hang động, một vùng thung lũng bên trong.

Thẩm Nghi Thu ở trong bóng tối hồi lâu, bây giờ thấy ánh sáng liền đưa mắt dò xét xung quanh. Đợi hai mắt thích nghi với ánh sáng , lúc mới ngắm bốn phía.

Sau khi thấy rõ canh tượng xung quanh, nàng khỏi nín thở.

Phóng tầm mắt xa, chỉ thấy trong sơn cốc cây cỏ mọc um tùm. Hoa núi giống như gấm, tả xiết. Bên ngoài rõ ràng đang là mùa đông rét mướt, nhưng nơi ấm áp như mùa xuân.

Chính giữa sơn cốc là một hồ nước hình tròn rộng ba thước vuông, nước trong xanh như màu ngọc bích. Trên bờ của hồ lát đá trắng, giống y như một khối phỉ thúy nạm bạch ngọc ở giữa. Bên hồ nước sương khói m.ô.n.g lung, hiển nhiên là từ suối nước nóng bốc lên.

Bên bờ hồ mấy cây hoa đào đang nở vô cùng rực rỡ, thu hút đàn ong bướm tới nhảy múa xung quanh.

Uất Trì Việt :

- Có chỗ ? Cô lừa nàng chứ?

Loading...