Một lát , nàng cảm thấy hình như Thái tử dừng bước , khỏi tò mò mở mắt .
Lần mở mắt khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nhịn mà kêu lên một tiếng, đó lập tức nín thở, quanh khắp nơi. Chỉ thấy sáng đầy trời, gần ngay mắt, phảng phất như chỉ cần đưa tay là thể với lấy.
Uất Trì Việt cũng vội buông nàng xuống, mà ôm nàng xoay tròn hai vòng liền. Thành trời mắt cũng xoay vòng, tình cảnh tới mức khiến hít thở thông.
Thẩm Nghi Thu cảnh cho chấn động, trong lúc nhất thời cũng câu gì.
Ngẩn ngơ một lúc, rốt cục Uất Trì Việt cũng đem nàng thả xuống mặt đất.
Thẩm Nghi Thu đưa mắt xung quanh, chỉ thấy nơi xa vô những ngọn đèn đuốc, điểm xuyết như những vì , tựa như những con đom đóm giữa bầu trời đêm:
- Kia là...
Uất Trì ôm nàng từ phía lưng, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai nàng:
- Đó là Trường An của chúng .
Nói giữ lấy đầu vai nàng, khiến nàng nghiêng sang một bên. Ánh mắt rơi khuôn mặt nàng, dịu dàng y hệt những vì ngoài .
Trong lòng Thẩm Nghi Thu khẽ động, một cảm giác xa lạ đang lan tràn trong trái tim, khiến nàng chút bối rối.
Còn đợi nàng phân biệt rõ ràng, bờ môi lạnh của nam nhân rơi xuống môi nàng.
Hành động của Uất Trì Việt dựa trực giác, tựa hồ như bầu trời đầy ánh tỏa sáng , đương nhiên là như , cũng chỉ thể như mới đúng.
Lúc mới cảm giác trong n.g.ự.c đang nhẹ nhàng run rẩy, thở chút gấp gáp, bên tai âm thanh thình thịch vang lên liên hồi. Hắn giống như cần thầy dạy cũng
hiểu, khẽ hé mở đôi môi, dùng đầu lưỡi thăm dò răng môi của đối phương.
Bỗng dưng ý thức hành động mà bản đang , chỉ cảm thấy chút khó thể tin. Hắn là mắc bệnh sạch sẽ nặng, ngày thường nếu cốc bát khác đụng thì cũng bao giờ chạm nữa. Vậy mà nãy chuyện , đúng là thể tin nổi.
Khoảnh khắc ngạc nhiên trôi qua nhanh, sự hạnh phúc trong lòng tựa như nước lũ vỡ đê tràn , khiến cho thói quen, lý trí... Tất cả đều cuốn trôi hết thảy.
Uất Trì Việt giống như một đứa trẻ đầu nếm thử mật ngọt, bao nhiêu cũng thấy thỏa mãn, chỉ đòi hỏi càng nhiều càng .
Lúc đầu Thẩm Nghi Thu kinh sợ, thế nhưng đó, đầu của nàng dần khôi phục ý thức. Sống lưng căng thẳng dần thả lỏng , tự chủ mà ngẩng đầu lên. Nàng chỉ cảm thấy hình như trời đều đang xoay tròn rơi xuống.
Không qua bao lâu, Uất Trì Việt mới chậm rãi buông tay , nàng kéo chặt cổ áo lông chồn , vén mấy sợi tóc tai cho nàng, giấu đầu lòi đuôi :
- Tóc gió thổi rối .
Thẩm Nghi Thu còn kịp lấy tinh thần, vẫn chút ngây ngẩn như cũ.
Đó là cái gì? Nàng hai đời, ngay cả việc động phòng cũng là từng trải qua, thế nhưng việc nàng từng qua bao giờ. Sau khi sợ hãi qua , bây giờ cảm thấy chút ngượng ngùng.
Hai cùng tựa lan can bên , ngầm hiểu lẫn mà giả bộ quên chuyện .
Uất Trì Việt chỉ một chỗ :
Nhìn thấy chỗ đèn đuốc chi chít ? Chỗ đó nhất định là Bình Khang phường*.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-229.html.]
Lầu xanh
Thẩm Nghi Thu cũng phối hợp, chỉ chỗ khác :
- Vậy chỗ đó chính là Đông cung.
Hai tựa lan can xa một lúc, Uất Trì Việt mới hắng giọng một cái :
Thời gian còn sớm nữa, chúng xuống thôi, sáng ngày mai còn sớm nữa.
Thẩm Nghi Thu đồng ý.
Đi tới chỗ bậc thềm, Uất Trì Việt tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Đầu xuân se lạnh, thế nhưng tay của hai hẹn mà cùng thấm một tầng mồ hôi mỏng.
-----
Hai ngày , rốt cục nhóm Thái tử cũng tới Bân Châu, đây là châu phủ đầu tiên đường mà bọn họ tới.
Thái tử giá lâm, thứ sử của Bân Châu phủ với một đám quan viên cùng huyện lệnh của huyện Tân Bình sớm chờ ở ngoài thành. Đợi xe ngựa của nhóm Thái tử tới ngoại ô, liền tiến lên đón lấy hành lễ vấn an, đưa nhóm Thái tử tiến trong thành.
Đêm đó, Thái tử cùng quan viên cùng ngủ ở phủ thứ sử. Thứ sử với một đám quan viên địa phương mở tiệc chúc mừng, đón gió tẩy trần cho nhóm Thái tử.
Dạng yến tiệc như thế đương nhiên là uống rượu vui chơi. Thẩm Nghi Thu hai ngày liền nghỉ ngơi đàng hoàng nên tham gia, xin Thái tử cho phép vắng mặt. Nàng nhanh chóng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao.
Rửa mặt xong xuôi, nàng khỏi viện lạc, cùng nhóm " " dùng đồ ăn sáng. Vừa tới sảnh đường bên trong, liền thấy hai vị giáo thư lang trẻ tuổi đang nhỏ giọng trò chuyện:
Nghe đêm qua Lư thứ sử thiết yến khoản đãi Thái tử điện hạ, triệu thêm bốn năm mươi kỹ nữ đến để hầu hạ. Có một tiểu nương tử còn to gan lớn mật, mà dám dựa điện hạ, lúc đó điện hạ đen mặt ngay tại chỗ...
Người còn :
Chậc chậc, xem là tiểu nương tử chắc cũng chẳng xinh gì cả. Mà cũng thôi, một địa phương nhỏ như Bân Châu
thì kiếm mỹ nhân cơ chứ.
Người lúc :
Vậy cũng chắc. Nghe bọn họ tiểu nương tử bình thường tới mức chim sa cá lặn, quyến rũ cực kỳ. Ai ngờ Thái tử đến cũng chẳng thèm lấy một cái đó chứ.
Ta , Lư thứ sử cũng quá cẩn thận . Gọi những bốn năm mươi là quá nhiều ? Trong bữa tiệc thì cùng lắm cũng chỉ mười mấy vị khách, bây giờ mỗi chia tận bốn năm , mà ứng phó hết ?
Người lúc đầu :
Cũng nữa. Chắc là đang năm mới thăng chức, để hồi kinh. Khó khăn lắm mới gặp cơ hội như thế , đương nhiên là dồn hết sức để lấy lòng điện hạ. Ai ngờ đá ván sắt chứ?
Thẩm Nghi Thu nhạt, đang chỗ thì thấy một thái giám nhanh chân bước tới, mời "Lâm đãi chiếu" tới trong viện của Thái tử dùng đồ ăn sáng.
Hai liếc bóng lưng thanh tú của "Lâm đãi chiếu", cùng rơi trầm tư.