TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:29:51
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn rút tay từ trong tay áo nhận lấy. Đầu ngón tay chạm tới bọc giấy dầu truyền tới cảm giác ấm áp, chính là ấm từ trong n.g.ự.c nàng mang .
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng ngứa, vội vàng thu tay , sờ soạng quyển sách ghi chép về đất Ninh Châu đang đặt gối:
Tay cô rảnh rỗi, tự nàng ăn một , bẩn sách .
Thẩm Nghi Thu giả bộ hiểu lời ám chỉ của , quả thực phối hợp mà ăn một . Mùi thơm ấm áp dễ chịu của quả phỉ tràn ngập khoang xe.
Uất Trì Việt nhịn hết nửa ngày, rốt cục cũng nhịn nổi nữa. Hắn ho khan hai tiếng, nhưng Thái tử phi vẫn chẳng thèm để ý
như cũ, đành mím môi :
- Không nàng nếm thử ? Đưa một viên tới đây.
Lúc nãy Thẩm Nghi Thu mới nhờ hộ chút chuyện, bây giờ cũng thể qua cầu rút ván ngay . Cho dù cho đà lấn tới, nhưng cuối cùng vẫn lấy một viên quả phỉ đưa tới bên miệng .
Uất Trì Việt há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi vô tình chạm ngón tay Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy trong lòng tê ngứa, ngay đó cột sống cũng tê rần, nàng đỏ mặt vội vàng rút tay về.
Trước đây nàng nuôi qua hai vị "Nhật Nguyệt" tương quân, cũng cầm thịt khô để dụ dỗ bọn chúng. Hai chú chó con thường xuyên l.i.ế.m ngón tay nàng, nhưng cảm giác lúc khác một trời một vực.
Thái tử giống như cảm giác gì, ăn chậm nhai kỹ nuốt hết một viên, mới nhấc mí mắt lên:
- Không thấy mùi vị gì hết.
Hắn vốn mang diện mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt phượng. Chỉ là ngày thường quá mức nghiêm túc, nên cũng vô tình che sự lười biếng khoáng đạt . Lúc đang mang y phục thường ngày, tựa lên vách thùng xe, đôi mắt phong lưu giống như ngọn gió quét tới, khá giống với mấy vị công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành, mang theo chút thở của thiếu niên Ngũ lăng.
Thẩm Nghi Thu tới mức mặt đỏ tai nóng, thoáng qua đôi môi mỏng nhếch lên , hiểu nhớ tới cảm giác Thông Thiên đài đêm đó, nàng thấy bản như đang bàn chông .
Nàng định thần , cầm một viên quả khác đưa tới bên miệng . Uất Trì Việt mới mở miệng nàng vội vàng rút tay về, kết quả hạt phỉ rơi xuống, lăn trong vạt áo của Uất Trì Việt.
Thái tử nhịn , môi mỏng khẽ nhếch lên:
Thị lực của tiểu Lâm đãi chiếu đúng ? Miệng của cô ở chỗ , mọc ở đó , mà đút vạt áo cô ?
Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận, thế nào cũng chịu đút cho ăn nữa. Nàng , chỉ lo xem thư mà Thiệu Vân mới gửi tới cho .
Mới hai hàng chữ, liền cảm thấy vai nặng nề. Thì là Thái tử đang gác cả cánh tay lên vai nàng:
Tiểu Lâm đãi chiếu đang xem gì thế? Thẩm Nghi Thu :
Là thư của biểu tỷ từ Hoa Âm gửi tới. Nàng ở dịch quán gặp gia quyến đồng liêu của cữu phụ, hai con nhà họ cũng tới Lạc Dương, nên hai gia đình liền kết bạn chung.
Uất Trì Việt thuận miệng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-231.html.]
Là gia quyến nhà nào ? Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
Trong thư cũng thấy biểu tỷ rõ, chỉ nhà một tiểu lang quân tuổi tác tương đương với nàng.
Thư của Thiệu Vân bình thường cũng mơ hồ m.ô.n.g lung giống y hệt nàng, nhăng cuội, nghĩ tới cái gì liền kể một mạch về cái đó nên nhiều chuyện đều đầu đuôi.
Uất Trì Việt vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng chẳng để trong lòng, chỉ :
Nhà cữu phụ rời kinh muộn hơn mấy ngày so với chúng , từ Trường An tới Đông Đô chừng tám trăm dặm. Lúc chúng tới Lương Châu, thì chắc bọn bọn cũng gần tới Lạc Dương .
-----
Trên đường gió yên sóng lặng, phát giác thêm ba bốn ngày nữa trôi qua. Nhóm Thái tử tới Ninh Châu phủ, nghỉ ngơi trong phủ an thứ sử một đêm.
Có vẻ như thứ sử Ninh Châu cũng rút kinh nghiệm từ mấy đồng liêu của nên yến tiệc tiếp đón chỉ chuẩn một chút ca múa nhạc, cũng nháo nhào chuyện gì đáng hổ cả.
Sáng sớm hôm , Thái tử để ý gì tới lời mời ở đầy tha thiết của đám quan viên châu huyện, lập tức mệnh cho tùy tùng
bãi giá lên đường.
Một đoàn khỏi thành Định An, vượt qua đèo Định An, dắt ngựa xuyên qua thung lũng sông, tiếp tục tiến về phía Tây Bắc.
Uất Trì Việt trong xe cùng Thẩm Nghi Thu học tiếng của Thổ Phiên một lúc. Nàng học vô cùng nhanh, chỉ trong vòng mười mấy ngày thể dùng mấy câu Thổ Phiên đơn giản để trò chuyện qua cùng .
Mã Đức Tổ thấy cũng vô cùng ngạc nhiên, rằng năm đó mất tới hai ba tháng mới thể học như Lâm đãi chiếu bây giờ.
Tiểu Lâm đãi chiếu hết sức khiêm tốn:
- Là do Mã dạy thôi.
Trong lòng Mã dịch quan khỏi cảm động. Thầm nghĩ, vị Lâm đãi chiếu sủng ái như thế, tuyệt đối chỉ dựa dung mạo vẻ bề ngoài, mà còn bởi vì thực lực, là khiêm tốn hiếm thấy, cũng cậy sủng sinh kiêu, lúc rộ lên càng giống như gió nam thổi qua cành liễu.
Nếu như cũng cái đam mê , chỉ sợ cũng nhịn mà trầm luân trong đó .
Nghĩ đến đây, trong lòng Mã Đức Tổ bất giác run lên. Cho dù bản thực sự thích nam tử nữa, cũng thể mơ tưởng tới trong lòng Thái tử !
Thái tử cũng ý nghĩ kỳ quái của Mã dịch quan, vẫn như thường lệ, đợi dạy học xong liền đuổi xuống khỏi xe.
Dịch quan rời , trong xe chỉ còn hai bọn họ, Thái tử điện hạ chợt cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn nhiều.
Hắn nhàn nhã uống một ly , cầm lấy giấy báo đêm qua mới đưa tới dịch trạm lên xem. Xem hết giấy báo, thêm vài bản biểu tấu, lúc mới bỏ thư nhà xem.
Phong thư đầu tiên chính là của Ngũ Uất Trì Uyên.
Đứa nhỏ đến thư cũng chẳng nghiêm túc, cái cần thì cho đàng hoàng. Chữ những khó coi xiên ngang xiên dọc, nhấc bút là lộ hết sự bại hoại ngang tàng. Uất Trì Việt xem nhớ tới bộ dáng lười biếng của , ý bất giác lan . Thật sự là chữ như thấy mà.
Lúc Uất Trì Việt còn chút lo sẽ lặng lẽ theo , nhưng sứ đoàn cùng tùy tùng cấm quân đều sớm chiều lên danh sách kiểm tra nhân viên. Chỉ bằng một đứa trẻ mới mười mấy tuổi như , thể tác oai tác quái trộn trong đó. Nếu mà dễ dàng để trộn như , vị trí trữ quân của cũng chẳng cần nữa.