TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 242

Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:35:52
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn đang suy nghĩ lung tung, thấy bên ngoài truyền tới âm thanh tranh cãi. Người môi giới tên Khâu Tứ lớn tiếng :

Cái gì mà tới với cả tới , cái gì bao với chả bao? Vài bọn thuê hết tất cả các phòng? Khâu gia gia trả kém mấy xâu tiền cho ngươi ? Mở to mắt chó của ngươi , Khâu gia gia đang việc cho Thái tử điện hạ, là của Tào sứ quân, ngươi đắc tội nổi ?

Vị chủ nhân nhà trọ còn cách nào khác, đành thương lượng với đoàn Uất Trì Việt, điều cũng trùng hợp giống với ý của bọn họ.

Giả bát :

Nếu như thế, chúng chịu chật chội một tí, phân hai viện lạc với bọn họ là .

Chủ nhân nhà trọ như đại xá, liên tục chắp tay thi lễ với bọn họ, ngàn vạn tạ ơn.

Một lát , đoàn Khâu Tứ dắt la với ngựa .

Uất Trì Việt liếc mắt lên, thấy ngoài Khâu Tứ cầm đầu còn một nam tử trung niên mặt rỗ, theo phía là năm sáu thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú. Lớn nhất tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhỏ nhất thì e là còn nhỏ hơn cả Uất Trì ngũ lang, chỉ tầm mười một mười hai tuổi.

Hai ba trong đó cử chỉ yêu mị, bôi son chát phấn đậm, hình như là mua từ lầu quán nào tới. Mấy thiếu niên khác thì mang thần sắc sợ sệt, lẽ là nửa mua nửa cướp từ những gia đình nghèo khó tới.

Một đoàn Thái tử đều ở trong lòng mắng thầm cầm thú.

Nhóm Khâu Tứ cũng đang thầm đánh giá nhóm Thái tử. Chỉ thấy ngoại trừ tầm mười chủ tớ, còn một đại hán trung niên cạnh, nào cũng đẽ dễ . Nhất là ba giữa , ai cũng là mỹ nam xinh hiếm thấy.

Đặc biệt là thiếu niên mới tầm mười lăm mười sáu tuổi nhỏ nhắn , chằm chằm tới mức đăm chiêu. Bản kinh

nghiệm hơn hai mươi năm môi giới, mỹ nhân qua tay ít cũng hơn trăm , từng thấy qua loại tuyệt sắc thế .

Lại đầu mấy chính mới tìm , so sánh hai bên khỏi lộ thần sắc ảm đạm chán nản.

Đáng tiếc là những tuy mặc áo trắng thi, nhưng xem cách ăn mặc của tớ cùng yên ngựa, liền là nhà công tử giàu sang, bình thường đắc tội nổi. Nếu đem bọn dâng cho Tào thứ sử, nhất định thể kiếm tiền thưởng lớn.

Trong lòng của âm thầm tiếc nuối, híp híp đôi mắt tam giác, ý đầy mặt, đến vái chào với nhóm Thái tử:

- Xin hỏi quý danh của tôn giá?

Thái tử điện hạ chính trực đương nhiên thể đoán ý nghĩ bẩn thỉu trong lòng Khâu Tứ, nhưng thấy ánh mắt sền sệt như nhựa cây dính chặt lên mặt Thẩm Nghi Thu của , trong lòng tức giận thể kìm nổi, còn ý định đáp lời. Thái tử lạnh lùng liếc một cái, kéo tay áo Thẩm Nghi Thu qua, với chủ nhân nhà trọ:

- Làm phiền dẫn đường.

Khâu Tứ sờ sờ gò má, hì hì một tiếng. Đợi bọn họ rời , đối với vị nam tử mặt rỗ :

Có cá tính, đủ hương sắc. Chỉ tiếc là tuổi tác lớn một chút, thể đủ mềm mại.

Nam nhân mặt rỗ hèn mọn chép miệng một cái:

Cũng chắc . Ta quan sát hình , eo nhỏ chân dài m.ô.n.g vểnh, độ mềm mại chắc cũng ít .

Khâu Tứ lộ nụ nham hiểm:

Lão già , nghĩ gì thế, đừng rước họa . Thái tử điện hạ chỉ thích mấy thiếu niên trưởng thành thôi, sợ là .

Nam nhân mặt rỗ l.i.ế.m môi một cái:

- Thái tử điện hạ chướng mắt cũng , thích loại cay nồng .

Khâu Tứ khanh khách tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-242.html.]

Lão tặc, lo ăn cho , suốt ngày chỉ nghĩ nghĩ tới chuyện hưởng thụ của bản .

Nói xong cũng thu nụ :

Ta nghĩ nên bỏ thôi. Không những lai lịch gì, giống mấy dòng dõi bình thường.

Nam nhân mặt rỗ :

Ngươi đúng là hèn nhát, phú quý luôn ẩn trong nguy hiểm mà. Tào sứ quân là Hoàng đế của đất Khánh Châu , còn ai thể to hơn nữa?

Con ngươi đảo một vòng, lộ một tia dữ tợn:

Mấy từ nơi khác đến, trong núi gặp thổ phỉ, c.h.ế.t thì cũng thôi, còn sợ cái gì!

Thái tử điện hạ những đang đánh chủ ý lên , chỉ theo chủ nhân nhà trọ đến phòng ngủ của viện tử. Mười bọn họ phân ba viện tử, vợ chồng bọn họ một viện, Uất Trì ngũ lang cùng Thiệu Trạch một viện, còn thị vệ cùng Ngưu nhị lang một viện.

Uất Trì Việt rời kinh hai tuần, cuối cùng cũng ở cùng một chỗ với Thái tử phi. Hắn kịp chờ đợi mà đem Uất Trì Ngũ lang đang ngó đông tây đuổi ngay ngoài. Cửa phòng đóng , lập tức đem ôm trong n.g.ự.c hôn hít một phen.

lúc , ngoài viện truyền tới tiếng gõ cửa "cốc cốc". Uất Trì Việt thẹn quá hóa giận, cao giọng :

Người nào? Người tới :

Tiểu nhân đem bữa tối đến cho hai vị quan khách.

Lúc Uất Trì Việt mới nhớ bọn họ còn dùng bữa tối.

Hắn buông Thẩm Nghi Thu trong n.g.ự.c , áy náy :

- Đã đói bụng ? Dùng bữa tối nhé.

Dứt lời mở cửa, nô bộc thi lễ, bưng hộp thức ăn đại sảnh, bày rượu với từng món ăn để lên bàn chỉ bầu rượu :

Đây là rượu Nhưỡng mai do cửa hàng chúng tự nấu, mời hai vị khách nhân nếm thử một chút.

Uất Trì Việt khẽ gật đầu:

- Lui .

Nô bộc :

- Để tiểu nhân rót rượu cho hai vị.

Nói nâng bầu rượu lên, rót rượu chén.

Ánh mắt Thẩm Nghi Thu động một chút, cùng Uất Trì Việt trao đổi ánh mắt.

Uất Trì Việt cầm chén rượu lên, với Thẩm Nghi Thu:

- Vậy nếm thử .

Lời còn dứt, chén rượu trong tay đột nhiên quăng thẳng mặt tên nô bộc .

Ly sứ đựng rượu ném thẳng mặt tên nô bộc. Hắn "ui da" một tiếng đau đớn, ngửa mặt lên trời ngã lăn xuống đất. Không đợi lấy tinh thần, mặt một đôi giày da hươu dẫm lên.

Tiểu lang quân tuấn dật khi phàm nhướng mày một cái, hung thần ác sát :

- Nói, là ai sai ngươi tới đây hạ dược?

Loading...