Một lát , Chu tướng quân chịu thua, đành hết sức nhẫn nại :
Quân Sóc Phương ở Linh Vũ chỉ còn hai vạn binh lực, lúc Bắc Địch xâm chiếm, quân Sóc Phương Tây Châu nhất định sẽ trở về ứng cứu. Bân Châu cũng chỗ trú quân*, quân cứu viện thì tầm nửa tháng nữa là thể đến Linh Châu. Thành Linh Châu vách tường cao, tường thành kiên cố, ngoại trừ quân Sóc Phương của Linh Võ ở bên ngoài, trong thành còn ba ngàn đại quân. Chỉ cần cầm cự nửa tháng, chờ quân cứu viện tới giải vây là .
*Nói nơi quân lính tạm dừng: Nơi trú quân đường biên giới.
Thẩm Nghi Thu chăm chú một hồi, thấy thần sắc vẫn còn bình tĩnh, gì giấu diếm, liền gật gật đầu:
- Được, chúng mau chóng khởi hành thôi.
Chu Tuân tưởng rằng bản sẽ phí hết một phen miệng lưỡi, nhưng ngờ nàng sảng khoái đáp ứng như . Hắn nhất thời chút nghẹn lời, nửa ngày mới :
- Mạt tướng trở về doanh trại chỉnh đốn quân binh.
Thẩm Nghi Thu ở Linh Châu, nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản là Thái tử phi đương triều mà ở trong thành, những chẳng ích gì, mà còn khả năng chuốc lấy phiền phức.
Những điều Chu Tuân cơ bản đều đúng, cũng trùng khớp với suy đoán của nàng về thế cục hiện tại.
Sáng sớm hôm , Thẩm Nghi Thu từ biệt Tạ thứ sử, mang theo một ngàn thị vệ do Chu Tuân chỉ huy rời thành Linh Châu.
Trước khi , Thẩm Nghi Thu sai đem tin tức bọn họ rời Linh Châu truyền tới Lương Châu. Thứ nhất là để cho Uất Trì Việt an tâm, thứ hai cũng là để rõ hành tung của .
Một đoàn vẫn theo đường cũ trở về. Để tránh đêm dài lắm mộng, Chu Tuân hạ lệnh hành quân gấp, bốn ngày tới Tích Thạch Lĩnh.
Không ngừng cưỡi ngựa tới đem tin tức mới nhất về tình hình chiến đấu đưa tới chỗ Chu Tuân.
Sáng sớm ngày thứ năm, đại quân nhổ trại chuẩn lên đường. Đang xuất phát, Thẩm Nghi Thu thấy Chu Tuân, phát hiện khuôn mặt tiều tụy, mắt đầy tơ máu, trong lòng chút nghi hoặc.
Nàng tình hình chiến đấu khả quan, quân Đột Kỵ Thi chiếm thành Định Viễn chỉ trong một ngày, năm ngàn quân thủ thành tiêu diệt bộ.
Quân địch chiếm lương thực của dân phu, đó tiếp tục đánh về hướng Tây Nam.
Ngày thứ hai, quân Tân Bảo coi giữ khiếp sợ quân tiên phong của địch, đánh hàng.
Nếu dễ dàng hạ gục Hoài Viễn, tiếp theo sẽ là Linh Vũ.
Thẩm Nghi Thu giả bộ lơ đãng hỏi:
- Chu tướng quân, Hoài Viễn tin tức gì truyền tới ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-266.html.]
Ánh mắt Chu Tuân lóe lên một cái:
- Hôm qua thành Hoài Viễn thất thủ.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu chìm xuống. Hắn chút do dự chuyện thành Hoài Viễn thất thủ, nhất định là xảy chuyện gì đó tồi tệ hơn.
Nàng chằm chằm Chu Tuân :
Chu tướng quân, Linh Châu xảy chuyện ? Xin hãy rõ sự thật.
Chu Tuân chỉ cảm thấy ánh mắt của Thái tử phi giống như hai thanh kiếm sắc bén, xuyên thủng cả . Bờ môi khô nứt nẻ của run lên, trán thấm mồ hôi lạnh.
Nửa ngày , rốt cục mới thở dài :
Hồi bẩm nương nương, hôm qua Linh Vũ truyền đến tin tức, nơi Sóc Phương đóng quân đụng quân tiên phong của Đột Kỵ Thi, xảy giao chiến bên sông, tất cả đều tiêu diệt...
Sắc mặt Thẩm Nghi Thu tái nhợt:
Vì lui trong thành? Chu Tuân cắn môi :
Thống soái quân Sóc Phương là La tướng quân theo đại quân đến Tây Châu, để hai vạn binh lực do phó tướng Đậu Phấn thống lĩnh. Người thích việc lớn hám công to, nghĩ rằng Đột Kỵ Thi cưỡi ngựa chạy cả một đoạn đường dài, đám quân kiệt sức đủ gây sợ, liền ở bờ sông đánh một trận. mới hai canh giờ quân lính tan rã, Đậu Phấn cũng c.h.é.m ở ngựa...
Thẩm Nghi Thu :
Còn thừa bao nhiêu nhân mã? Chu Tuân :
Lui về trong thành còn hai ngàn .
Thẩm Nghi Thu bất giác hít một ngụm khí lạnh. Hai vạn binh mã, tuy rằng lượng chút ít, nhưng một vạn sáu bảy ngàn, mà trong nửa ngày g.i.ế.c hết chỉ còn hai ngàn , đúng là tàn khốc thể tưởng .
Bây giờ ngoại trừ hai ngàn tàn quân*, trong thành chỉ còn ba ngàn châu binh. Những binh lính của châu phủ ít khi chinh chiến sa trường, hầu như là kinh nghiệm đánh giặc. Hai ngàn quân Sóc Phương mới trải qua một trận tàn sát, chủ tướng, chỉ sợ loạn hết trận cước .
Quân lính sống sót khi thua trận.
Muốn cầm cự mười ngày, đúng là dễ hơn .
Thẩm Nghi Thu hít sâu một , định tinh thần:
- Chu tướng quân, về Linh Châu.