TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 267

Cập nhật lúc: 2024-12-20 05:54:21
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tuân giật , đó nhíu mày:

Thuộc hạ phụng mệnh Thái tử điện hạ, bảo vệ nương nương chu . Xin thứ cho thần thể theo.

Thẩm Nghi Thu cũng vẻ gì là giận:

Chu tướng quân, hiểu việc hành quân đánh giặc. Theo ý của ngươi, hai ngàn quân Sóc Phương dư cùng ba ngàn quân thủ thành của châu phủ thể giữ thành Linh Châu ?

Chu Tuân nghẹn lời, ánh mắt chút lấp lóe, một lúc lâu mới :

Đột Kỵ Thi tập kết mười vạn đại quân xâm phạm biên giới, tính sơ qua tổn thất khi công thành Định Viễn cùng trận chiến ở Linh Vũ, thì còn bảy tám vạn binh lực.

Thẩm Nghi Thu :

Ta "mười vây, năm thủ", quân phòng thủ còn năm ngàn, liệu cơ hội thắng ?

Chu Tuân :

Những gì binh thư cũng chỉ là đại khái. Đột Kỵ Thi bôn ba nhiều ngày liền, đánh phá liên miên. Lại chiến với quân Sóc Phương ở Linh Võ, sớm kiệt sức chịu nổi . Mà thành Linh Châu vững vàng như tường đồng vách sắt, lương thực đầy đủ, năm ngàn binh lực, chắc chắn thể cố thủ tới lúc quân tiếp viện phá vòng vây.

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:

Lời của Chu tướng quân hợp lý. Binh thư chỉ là đại khái, đủ căn cứ khẳng định. Thiên thời địa lợi nhân hòa, sĩ khí của hai bên giao chiến, thực lực của các tướng đều nên xem xét.

Nàng ngừng một chút tiếp:

Quân châu phủ trông thành cơ hồ kinh nghiệm chiến đấu, mà hơn hai ngàn tàn quân Sóc Phương chứng kiến đồng đội của kỵ binh của Đột Kỵ Thi tàn sát, sĩ khí chắc hẳn khó mà cao .

Chưa Đậu tướng quân mất mạng ở trận chiến Linh Võ, Tạ thứ sử thì xuất khoa tiến sĩ, chọn vì tài văn chương, chứ từng điều binh khiển tướng giỏi. Vậy xin hỏi Chu tướng quân, một đội quân như thế, thể phòng thủ nổi mười ngày ?

Càng , ánh mắt của nàng càng trở nên sắc bén. Mặc dù vẫn bình tĩnh gợn sóng, nhưng khiến Chu Tuân dám thẳng.

Hắn vốn cho rằng đối phường cùng lắm cũng chỉ là một phụ nhân cái gì cũng hiểu thôi, chỉ cần tùy tiện vài câu là thể lừa gạt . Ai ngờ nàng vô cùng hiểu rõ thế cục hiện nay.

Chu Tuân chút bực bội, tức giận :

Nương nương, chẳng lẽ tự mạt tướng thống soái chỉ huy một ngàn kỵ binh, cứu bách tính Linh Châu đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng?

Trong giọng lộ vài phần cay nghiệt.

Thẩm Nghi Thu trong nghề ghét nhất ngoài nghề cứ khoa tay múa chân mặt, nàng chân thành :

Mong Chu tướng quân thứ , hiểu về binh pháp, đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Chu Tuân thấy nàng mang thái độ nhún nhường, lửa giận cũng vơi bớt một chút.

Thái tử phi tiếp:

Việc thủ vệ Linh Châu cũng thuộc chức trách của quý quân, chuyến nguy hiểm trùng trùng, cũng yêu cầu bất cứ nào cùng hết.

Chu Tuân nghẹn họng trân trối, cũng chẳng để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, hai mắt một mực chằm chằm nàng, giống như nàng tám lỗ tai mười sáu con mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-267.html.]

Nửa ngày mới :

Nương nương , lẽ cho rằng chỉ bằng thực lực của thể đổi càn khôn ?

Thẩm Nghi Thu chỉ như thấy ý mỉa mai trong lời của :

Linh Châu là cố hương của , bách tính trong thành Linh Châu đều là của . Ta tuy bất tài vô dụng, tự bản tài đổi càn khôn. nếu ở trong thành, cũng thể giúp tướng sĩ thủ thành tăng thêm một hai phần sĩ khí.

Chu Tuân im lặng, lông mày nhíu chặt gần như thắt nút . Thẳng cho tới bây giờ, hình như đây là đầu tiên dùng hai mắt tỉ mỉ quan sát Thái tử phi.

Bọn họ ở bên trong sa mạc, phía Thẩm Nghi Thu là cồn cát dài liên miên nối tiếp , đất đá khô cằn nổi một ngọn cỏ. Mặt trời ở lưng nàng, nhuộm đỏ khung cảnh xung quanh nàng giống như đang ở trong biển lửa.

Mà nữ tử mắt luôn nhớ tới những quý nữ thường gặp ở kinh đô, nhớ tới mẫu cùng nhóm tỷ của .

Mỗi cái dơ tay nhấc chân của nàng giống như cân đo đong đếm, y như một gốc bạch mẫu đơn cắt tỉa cẩn thận đặt trong bình vàng để chiêm ngưỡng. Rất mỹ lệ nhưng cũng yếu ớt, chỉ cần dùng móng tay nhẹ bấm một cái là sẽ gãy đôi.

Nàng hẳn là nên mặc quần lụa áo gấm, búi tóc mây yểu điệu như sương mai, xung quanh là ngọc trai là lục bảo quấn quanh. Ở trong đình dài lầu các chơi đàn vẽ tranh, ngâm gió gọi trăng, chứ ở nơi màn trời chiếu đất đầy cát vàng khó .

Từ tức giận chuyển sang phẫn nộ, nắng sớm cháy bỏng như thiêu đốt sa mạc, chính là lời để miêu tả nỗi lòng của lúc .

Hiện tại căn bản còn cảm thấy nữ tử yếu ớt nữa. Nàng quả thực giống như rễ cây cỏ dại của Tây Bắc, thoạt nhỏ nhắn gầy yếu, nhưng kỳ thực mềm dẻo như tơ, khả năng xiết c.h.ế.t còn sống.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

Nương nương cho rằng bộc là hạng tham sống sợ chết? Ngoại địch xâm lấn biên cương, là nam nhi cao bảy thước, bảo vệ biên cương lãnh thổ, vội vàng chạy trốn. Nương nương nghĩ xem tướng sĩ trướng của bộc trong lòng thoải mái ?

Ngừng một chút tiếp:

Thi thể bọc trong da ngựa, m.á.u chảy đầu rơi thì như thế nào, đại trượng phu lý do gì sợ c.h.ế.t cả!

Chẳng lẽ những nam nhi sống quen với cảnh m.á.u me như bọn , dũng khí bằng một nữ tử yếu đuối ?

Thẩm Nghi Thu áy náy :

Ta ý mạo phạm ý chí của tướng quân và các tướng sĩ khác.

Chu Tuân lúc mới nhận những lời bản quá kiêu căng, bèn hạ giọng xuống:

Nương nương xin thứ cho mạt tướng thất lễ. Thẩm Nghi Thu :

Tình nghĩa của tướng quân che lấp cả mây trời, thực sự cảm phục.

Chu Tuân :

Mạt tướng sẽ phái một trăm hộ tống nương nương hồi kinh, còn chín trăm tướng sĩ theo mạt tướng tiến về Linh Châu chi viện cho quân thủ thành.

Thẩm Nghi Thu chút nhíu mày, chợt hiểu rõ điều lo lắng, thản nhiên :

Chu tướng quân yên tâm. Nếu thành phá, nhất định sẽ để cho quân địch bắt sống.

Loading...