Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khóe mắt thoáng thấy một bóng từ cửa , là một nữ nhân mặc áo đỏ, hiểu chút quen mắt.
Trong chớp mắt, đột nhiên nhận , quên mất tôn ti, đầu quát:
- Đi !
Thái tử phi giống như thấy, vẫn ngoài, lướt ngang qua Tạ thứ sử lững thững bước xuống bậc thang.
Nàng mặc váy xòe thêu hoa lựu, đầu vấn khăn lụa màu lam, búi tóc đơn giản. Chiếc trâm cài Kim Phượng tóc nàng tỏa sáng trong ánh lửa, Phượng trong miệng ngậm trân châu khẽ rung rinh theo từng bước chân của nàng.
Nữ tử cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo cực . Có vài cảm thấy hình như từng gặp qua nàng ở đó, nhưng cũng nhớ .
Người nàng gầy gò mảnh khảnh, sắc mặt trắng nhợt, trông giống như mỹ nhân cắt từ tơ lụa , phảng phất như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ thổi bay cả nàng.
Đám nhất thời ngơ ngẩn, hiểu tại một nữ nhân như xuất hiện ở nơi .
Không chờ bọn họ lấy tinh thần, Thẩm Nghi Thu tới giữa hai đội nhân mã, giữa rừng lưỡi đao và mũi tên.
Nàng lướt qua đám , trầm giọng :
- Các tay của dính m.á.u của đồng đội ?
Thanh âm của nàng giống như một dòng suối nước lạnh len lỏi trong lòng . Các tướng sĩ cơn tức giận choáng váng đầu óc bỗng nhiên ý thức , bọn dù thuộc hai đạo quân khác , nhưng kề vai chiến đấu, là đồng đội cùng thủ thành Linh Châu.
Áp quan cầm đầu gây rối đầu một cái, trông thấy ít lộ vẻ mặt do dự băn khoăn, khỏi cảm thấy tức giận, trừng mắt với Thẩm Nghi Thu :
Ngươi là ai? Dựa cái gì mà quản chuyện của lão tử? Thẩm Nghi Thu bình tĩnh :
Phụ họ Thẩm, từng nhận chức thứ sử Linh Châu. Ta cũng là Thái tử phi đương triều.
Lời , cả đám liền xôn xao.
"Nàng là nữ nhi của Thẩm sứ quân?"
"Tại Thái tử phi ở Linh Châu?"
Thẩm Nghi Thu tiếp:
Xin chư vị yên tâm, lấy tính mạng đảm bảo, Thái tử điện hạ nhất định sẽ vứt bỏ bách tính Linh Châu, nhất định sẽ xuất binh tới cứu.
Âm thanh của nàng cao, tiếng trong trẻo mà tinh tế, giống y hệt như con nàng, nhỏ gầy yếu ớt, nhưng hiểu khiến cho cảm thấy an tâm.
Rất nhiều vô thức hạ thấp binh khí, cung nỏ trong tay xuống.
Bàng Tứ cầm đầu chút hoảng hốt, bờ môi run rẩy, vẫn cố chống đối :
Các ngươi ngốc hết ? Nữ nhân là giả! Nhất định là cẩu quan tìm giả trang! Nói chừng chính là tiểu của tên cẩu quan đó!
Có vang lên, nhưng cũng ít nửa tin nửa ngờ. Ở trong lòng bách tính cùng tướng sĩ Linh Châu, phân lượng của "nữ nhi nhà Thẩm sứ quân" còn nặng hơn Thái tử phi mấy phần.
Chu Tuân cao giọng quát lớn:
- To gan! Dám mạo phạm Thái tử phi nương nương! Chịu c.h.ế.t !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-281.html.]
Thẩm Nghi Thu ngờ b.ắ.n tên , vội vàng đưa tay ngăn cản.
Nàng hờn giận, chỉ lẳng lặng mà Bàng Tứ lang. Đôi mắt ánh lửa chiếu , sáng long lanh như lưu ly, nhưng ánh mắt giống như thể xuyên thấu khác.
Trong phút chốc, áo bào của Bàng Tứ lang ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi chảy vết thương , bao nhiêu vết thương cùng ngứa ngáy. Hắn tự lẩm bẩm:
- Giả, nhất định là giả...
Hắn liên tục mấp máy môi, mặc niệm bao nhiêu ở trong lòng, rốt cục thuyết phục chính , cao giọng :
- Giả, nàng nhất định là giả!
Thẩm Nghi Thu phản bác, chỉ từng bước một về phía , nhanh chậm.
Đám nữa an tĩnh , tất cả đều tự chủ mà cùng nín thở.
Thẩm Nghi Thu tới mặt Bàng Tứ lang, trái tim cách chỉ cách đầu mũi tên của một nắm tay.
Bàng Tứ lang tự chủ lui về phía nửa bước.
Thẩm Nghi Thu nhờ ánh lửa thấy mi mắt của tướng sĩ trẻ tuổi một vết đao cắt sâu thấy cả xương, m.á.u nhuộm đỏ nửa bên gò má, trông dữ tợn đáng sợ y như ma quỷ. Tướng sĩ phía cũng đều thương tích đầy giống hệt như .
Thẩm Nghi Thu thẳng đôi mắt của , kiên định mà bình tĩnh:
Ngươi khẳng định là giả, bây giờ ngươi thể một tiễn g.i.ế.c c.h.ế.t .
Rốt cục thì Bàng Tứ lang cũng chống đỡ nổi nữa, hai tay chán nản buông thõng xuống, cung tiễn rơi mặt đất.
Thẩm Nghi Thu quét mắt đám một chút, chậm rãi :
Linh Châu là cố hương của , lấy danh nghĩa của cha để thề, sẽ sống c.h.ế.t cùng tòa thành !
Hai đầu gối Bàng Tứ run lên, cũng nhịn nữa, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Tướng sĩ lưng cũng bỏ binh khí trong tay xuống, chỉ thấy tiếng thiết giáp ầm ầm vang lên liên tục. Trong nháy mắt, mấy trăm tướng sĩ đồng loạt hạ bái.
Thẩm Nghi Thu chỉnh đốn trang phục, vuốt phẳng vạt áo, chậm rãi quỳ xuống các tướng sĩ, bái dập đầu.
Tam quân tướng sĩ tất cả đều ngạc nhiên, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Thái tử phi đương triều cách một tầng mây cao, mà dập đầu với bọn họ.
Thẩm Nghi Thu chậm rãi dậy:
Cảm ơn chư vị, xã tắc, bách tính, điện hạ, cho , bảo vệ thành Linh Châu.
Âm thanh mềm mại dịu dàng như dòng nước phiêu đãng trong đêm hè.
Trong đám binh lính truyền một tiếng kêu gọi:
Thề sống c.h.ế.t bảo vệ thành Linh Châu! Tam quân tướng sĩ cũng đồng thanh hô lớn:
Thề sống c.h.ế.t bảo vệ thành Linh Châu!
Thanh âm vang tận mây xanh, giống như tường đồng vách sắt, bảo vệ mảnh đất bao giờ sông lớn nhấn chìm , bảo vệ giấc mộng của mấy chục vạn bá tánh Linh Châu.