TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 284

Cập nhật lúc: 2024-12-20 06:02:20
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, dám rót thêm rượu trong bát, bưng chén lên, gì đó. Ngày thường là một trong ba tiến sĩ, gì cũng đều thể xuất khẩu thành thơ, nhưng lúc một câu cũng lên lời. Những lời chúc cát tường như "Tùng linh hạc thọ" "Trường lạc vô cực" lúc đều thích hợp.

Thẩm Nghi Thu :

- Xin kính Tạ sứ quân.

Tạ thứ sử luôn miệng hổ thẹn.

Chu Tuân cũng :

Sứ quân trung thành với nước, yêu dân như con, lòng rộng lớn từ bi, khiến Chu mỗ vô cùng khâm phục.

Đám cũng nhao nhao nâng cốc chúc mừng với , Tạ thứ sử chút hổ :

Ăn lộc của vua, tận trung yêu nước, vốn là chuyện thuộc bổn phận của Tạ mỗ.

Dứt lời liền ngửa đầu uống một cạn sạch bát rượu.

Lại rót đầy một bát, hướng :

Chư vị chính khí lẫm liệt, khí phách hiên ngang, cảm ơn cứu lấy Linh Châu. Tạ mỗ gì để báo đáp, chỉ thể uống cạn chén .

Lúc thì thịt dê rốt cục cũng chín, Chu Tuân dùng chủy thủ chặt đứt đùi dê đưa trong mâm của đám . Da thịt bên ngoài nướng vàng giòn óng ánh, bên trong tươi non

mềm xốp, cắn một miếng là trong khoang miệng sẽ tràn đầy nước thịt, tất cả đều tấm tắc khen ngợi.

Đến lúc , nỗi sợ hãi và bất an cũng phai nhạt nhiều.

phía xa xa thổi kèn tất lật, đánh trống hạt, nhảy múa theo nhịp trống. Càng ngày càng nhiều tướng sĩ gia nhập đội ngũ của bọn họ.

Có một binh sĩ trẻ tuổi nhảy múa vô cùng giỏi. Đang nhảy hứng khởi, thì bỗng nhiên nhảy lên một cái, xoay một vòng ở giữa trung băng qua ngọn lửa bên , trông thấy đều lớn tiếng vỗ tay khen ngợi. Có cũng bắt chước , nhưng , chân đạp trúng đống lửa, nóng hun bỏng tới mức nhảy dựng lên, khiến các tướng sĩ nhịn mà bật ha hả.

Thẩm Nghi Thu một lúc lâu, đó dậy :

- Mọi cứ chơi vui vẻ , lên tường thành dạo một vòng.

Thiệu Trạch buông miếng sườn dê mới gặm một nửa xuống, :

Để cùng nương nương. Thẩm Nghi Thu lắc đầu:

Không cần, biểu cứ ăn . Ngưu nhị lang :

Bộc ăn xong , để bộc với nương nương.

Thẩm Nghi Thu khuyên mãi , đành cho theo.

Hai một một cưỡi ngựa, chậm rãi bước thong thả đến chân tường thành. Sau đó cùng xuống ngựa leo lên tường thành.

Thẩm Nghi Thu dựa lan can, lẳng lặng về phía núi Hạ Lan ở đằng xa.

Ngưu nhị lang các thị vệ khác , phụ mẫu của Thái tử phi an táng chân núi Hạ Lan.

Hắn yên lặng ở phía cách nàng ba bước, dám lung tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-284.html.]

Một lúc , trông thấy bóng lưng Thái tử phi nhẹ nhàng run rẩy, đầu vai run run, hiển nhiên là đang thành tiếng.

Ngưu nhị lang tay chân luống cuống, chần chờ trong chốc lát, đó tiến lên một bước, thận trọng hỏi:

Nương nương chứ? Thẩm Nghi Thu lắc đầu.

Ngưu nhị lang đến gần thêm một bước, gãi gãi đầu:

Nương nương, đêm khuya gió lạnh, để bộc hộ tống nương nương về phủ nghỉ ngơi nhé?

Thẩm Nghi Thu mặt :

- Không cần .

Nước mắt mặt nàng lau , nhưng giọng vẫn nghẹn ngào, hiển nhiên là .

Ngưu nhị lang lúc mới phát hiện, vị Thái tử phi mà tôn thờ , thực cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Vẫn chỉ là một tiểu nương tử, so với Tam nương nhà cũng chênh lệch bao nhiêu.

Đại nạn sắp đổ ập xuống đầu, thể sợ hãi?

Hắn dùng vạt áo lau mồ hôi trong lòng bàn tay, lắp bắp :

Nương nương đừng sợ, chừng... Nói chừng sáng sớm ngày mai viện binh sẽ tới đây ?

Khóe miệng Thẩm Nghi Thu run rẩy, gật gật đầu. Trầm mặc một hồi, :

- Ngưu đại thúc, với các ...

Ngưu nhị lang sửng sốt, thiếu chút thì quỳ xuống:

Nương... nương nương đừng Ngưu nhị tổn thọ... Bộc chỉ là một thấp hèn, xứng đáng...

Thẩm Nghi Thu lắc đầu:

Còn Chu tướng quân cùng các tướng sĩ trướng của nữa, là kéo tới đây...

Nếu liều c.h.ế.t thủ thành Linh Châu chính là trách nhiệm của các tướng sĩ, thì những tướng sĩ thuộc cấm vệ quân chính là bởi vì nàng mới bỏ mạng oan uổng như thế.

Nàng còn đem con trai độc nhất của cữu phụ tới Linh Châu với nữa.

Thẩm Nghi Thu nhịn che mặt khẽ, đó chậm rãi xổm xuống, ôm đầu gối, từ nức nở lúc đầu biến thành tiếng gào xé lòng.

Ngưu nhị lang cảm thấy nàng giống như moi hết tim phổi để , cuống đến độ như thế nào, đành thì thầm khuyên lơn:

Đừng , đừng ... Không chuyện gì cả, chắc chắn sẽ chuyện gì ...

Tam nương nhà khi còn bé cũng thích , miệng vụng về chả câu gì , để dỗ, chỉ đừng .

Nhớ đến nữ nhi c.h.ế.t thảm cùng vợ còn đang ở tận Khánh Châu xa xôi, hốc mắt của cũng đỏ lên.

Tiếng của Thẩm Nghi Thu chậm rãi nhỏ dần, một lúc cũng tắt hẳn.

Nàng khịt mũi một cái, chậm rãi thẳng lên:

- Chúng trở về thôi.

Loading...