Uất Trì Việt mang theo hai ngàn cấm quân chạy gấp rút một quãng đường dài, đêm tối cũng vội vàng hành quân, một ngày ba trăm dặm. Chỉ lúc nào bất đắc dĩ lắm như ngựa đến cùng đường, mới dừng cho tướng sĩ cùng ngựa nghỉ ngơi một lúc.
Đoạn đường cho dù hành quân gấp rút cũng mất ba ngày, mà bọn chỉ cần nửa ngày tới nơi.
Đến buổi chiều ngày thứ hai, rốt cục bọn cũng qua núi Hạ Lan, vượt qua con sông mặt nữa là tới thành Linh Châu.
Uất Trì Việt bên bờ bên nhất định sẽ quân địch trấn giữ, mà tướng sĩ cấm quân đều kiệt sức, ngựa cũng mệt lả, nhất định nghỉ ngơi dưỡng sức mới thể tác chiến . Trong lòng lo lắng vạn phần, cuối cùng vẫn hạ lệnh cho nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ.
Các tướng sĩ cho ngựa uống nước, ăn chút lương khô, đó thẳng mặt đất, gối đầu lên cỏ dại mà liên tưởng về quá khứ.
Uất Trì Việt một ngày một đêm chợp mắt, nhưng lúc cũng chẳng chút buồn ngủ nào.
Giả thất cầm túi nước cùng lương khô tới:
- Cả ngày nay điện hạ ăn gì , cố gắng dùng một chút .
Uất Trì Việt gật gật đầu, nhận lấy túi nước uống một ngụm, bắt buộc bản cố ăn một miếng bánh, nhưng trong miệng như khúc xương mắc kẹt ở cổ họng, tài nào nuốt xuống . Hắn uống một ngụm nước miễn cưỡng nuốt hết, xong đưa túi nước cùng lương khô trả cho Giả thất:
Ngươi cũng ngủ , tí nữa qua sông nhất định sẽ một trận đánh ác liệt.
Lông mày Giả thất giật giật:
Nương tử cát nhân thiên tướng*, nhất định sẽ biến nguy thành an.
nghĩa là tự sẽ sự giúp đỡ của Trời, "thiên tướng" nghĩa là Trời giúp đỡ.
Ánh mắt Uất Trì Việt trầm xuống y hệt màu xám trắng của bầu trời:
- Cô .
Thật vất vả mới sống một đời, bọn họ khó khăn lắm mới tới ngày hôm nay, nhất định thể chia cách .
Hắn sang bên bờ bên , bóng dáng thành Linh Châu lờ mờ thấy rõ. Năm ngón tay bất giác nắm chặt thành quyền, móng tay đ.â.m sâu trong lòng bàn tay.
Thời gian chờ đợi vô cùng dài, trong nháy mắt phảng phất như kéo dài thành một năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-289.html.]
Vất vả lắm mới vượt qua một canh giờ, lập tức hạ lệnh xuất phát, cưỡi ngựa từ chỗ nước cạn lội qua nước sông.
Thái tử đoán sai, lúc bọn sông gặp một lượng lớn Đột Kỵ Thi chặn đánh. Phóng tầm mắt chỉ thấy một mảnh lít nha lít nhít, theo phán đoán sơ bộ thì ít nhất cũng tới năm, sáu ngàn .
Uất Trì Việt mệnh cho cung thủ b.ắ.n tên.
Cung nỏ của Đại Yến tầm b.ắ.n xa hơn nhiều so cung nỏ của Đột Kỵ Thi. Nỏ cùng mấy trăm mũi tên mang theo tiếng "vù vù" dày đặc bay thẳng về phía quân địch, giống như một cơn mưa nặng hạt.
Mấy tướng sĩ cấm quân ai cũng đều tinh thông kỵ xạ, cơ hồ chệch một tên nào. Người Đột Kỵ Thi liên tục một một trúng tên ngã xuống khỏi ngựa, trong lòng lập tức lo lắng thôi.
Uất Trì Việt thừa dịp trận cước của bọn họ đang nhiễu loạn, giơ trường đao lên, thúc bụng ngựa, mang theo mấy trăm quân tiên phong dẫn đầu xông trận địa của địch.
Chúng tướng sĩ thấy Thái tử xung phong đầu, sĩ khí lập tức bùng nổ dâng cao, hét to một tiếng xông c.h.é.m giết. Trong
lúc nhất thời chỉ thấy đao quang mưa tên, m.á.u thịt văng tung toé.
Binh sĩ Đột Kỵ Thi một đường đánh tới Linh Châu, từng gặp đội quân tinh nhuệ dũng mãnh thiện chiến thế , quân lính nhanh tan rã. Phó tướng lĩnh quân Uất Trì Việt b.ắ.n một tiễn xuyên qua mi tâm, rơi xuống khỏi ngựa.
Thái tử đeo trường cung lên lưng, rút đoản đao , ghìm dây cương, đầu ngựa , phóng đao về phía cờ soái của quân địch. Một đao ném vô cùng chuẩn xác, cột cờ soái ngay lập tức c.h.é.m thành hai nửa.
Binh sĩ Đột Kỵ Thi thấy tướng lĩnh giết, cờ soái chặt đứt, liền hoảng sợ thôi. Cũng thể ý tới đúng sai gì nữa, trong lúc nhất thời chỉ đ.â.m quàng đ.â.m xiên.
Uất Trì Việt đang mang binh đánh lén ở phía , thì đột nhiên thấy mặt đất rung động ầm ầm. Những binh sĩ Đột Kỵ Thi vội vã chạy trốn vòng , phía họ là một đại đội Kỵ binh của Đột Kỵ Thi đang từ xa tiến , lá cờ màu đen tung bay trong gió.
Uất Trì Việt sầm mặt , đó là thống lĩnh của quân chủ lực tinh nhuệ - A Sử Na Di Chân.
Hắn nắm chặt đao trong tay, ngóng về phía thành Linh Châu một chút, trong lòng thầm nhủ:
Tiểu Hoàn, chờ !
-----
Phủ thứ sử Linh Châu, chính đường hậu viện.
Một đám nữ quyến đang co rúm ở góc tường, mắt chằm chằm về phía cửa.
Tạ phu nhân một tay ôm con gái mới một tuổi, một tay ôm trưởng nữ, dám cử động chút nào, trưởng tử tám tuổi thì lặng im tựa ở bên nàng.