TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 292

Cập nhật lúc: 2024-12-20 06:05:53
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uất Trì Việt nắm chặt thanh đao trong tay, bình tĩnh quân Đột Kỵ Thi như đàn kiến lúc nhúc mặt. Binh mã bạt ngàn kéo dài liên miên vùng quê nhỏ, giống như giới hạn.

Phía là những cấm vệ quân theo sinh tử. Bọn họ theo , băng qua sa mạc mênh mông, vượt qua núi non trùng điệp, cưỡi ngựa ngày đêm nghỉ mới tới đây. Vừa nãy còn trải qua một trận chiến khốc liệt, lúc ngựa đều kiệt sức.

Cho dù là ai thấy tình hình , đều sẽ cho rằng quân Yến cơ hội chiến thắng.

Thái tử , bọn cũng cơ hội thắng - bởi vì tâm trí quân chủ của địch loạn.

Nếu như thực sự tỉnh táo, thể đánh cấp tốc để chiếm lấy thành Linh Châu. Sau đó rút lui trong thành, đổi từ tiến công sang phòng thủ, như thì hai ngàn binh lực của gì đáng sợ cả.

mà cái đầu cổ của Thái tử Yến quốc thực sự quá mức dụ hoặc, đủ để cho đầu óc của A Sử Na Di Chân mê , khiến mất lý trí.

Uất Trì Việt thoáng qua bầu trời u ám, thời gian còn nhiều nữa.

Hắn đầu ngựa , về phía chúng tướng sĩ:

Bắc Địch phá non sông của , g.i.ế.c con dân chúng , nhục vợ con . Mối thù báo, xứng nam nhi!

Tất cả chúng tướng sĩ đều lộ vẻ mặt giận dữ phẫn nộ.

Thái tử dừng một chút, tiếp:

Hôm nay cô g.i.ế.c tận Hồ Lỗ, ai bằng lòng theo ?

Tình nghĩa trong lòng chúng tướng sĩ đều đồng loạt sục sôi, giơ đao lên, đồng thanh hô to:

- Giết hết Hồ Lỗ! Giết!

Uất Trì Việt ôm quyền thi lễ với chúng tướng sĩ:

- Non sông Đại Yến , đều trông cậy cả chư vị!

Dứt lời , giương cung gài tên, mũi tên xuyên qua khí lao vụt . Sau đó là âm thanh đ.â.m da thịt như tiếng xé vải vang lên, một tướng lĩnh của Đột Kỵ Thi lập tức ngã xuống.

Hắn dừng mà tiếp tục b.ắ.n liên tiếp ba mũi tên. Ba theo tiếng vang mà ngã xuống khỏi ngựa, mỗi một tiễn đều trúng giữa mi tâm.

Chúng tướng sĩ phát một trận reo hò.

Uất Trì Việt rút đao , giục ngựa phóng tới trận địa của địch:

- Ai là sẽ giúp cô lấy đầu của A Sử Na Di Chân!

Trống trận như sấm, tiếng tướng sĩ hô to vang trời, hung hãn sợ c.h.ế.t xông thẳng về phía .

Sĩ khí quân Yến dâng cao, nhưng quân của Đột Kỵ Thi ham chiến nữa. Bọn cùng đồng bọn thấy thành Linh Châu sắp đánh hạ , chỉ cần công phá thì vàng bạc châu báu, lụa là cùng mỹ nhân xinh đều thể tùy ý cướp đoạt, nếu chậm trễ thì sẽ bỏ lỡ mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-292.html.]

Bọn đều là kỵ binh tinh nhuệ, vốn nên cầm đầu, mà bây giờ vấp ở chỗ , đúng là bực thôi.

Dù cho sĩ khí của hai quân chênh lệch khá xa, nhưng lượng binh sĩ của quân Đột Kỵ Thi vẫn ưu thế hơn, quân Yến cũng thể chiếm tiện nghi gì. Chưa bọn chạy nhanh suốt một quãng đường dài, nên trận đánh nhất định giành chiến thắng càng nhanh càng , nếu kéo dài thì bất lợi sẽ càng trở nên rõ ràng.

Uất Trì Việt chỉ huy các quân tác chiến xong đấy, nhưng lên sắc trời đang tối dần, trong lòng càng thêm trĩu nặng.

Cứ tiếp tục cái đà , liệu Chu Tuân thể chịu đựng ? Còn tiểu Hoàn lúc đang ở nơi nào?

Nghĩ đến thê tử, khỏi phân tâm, một thanh loan đao chuẩn xác bổ về phía , kịp né tránh, cánh

tay trái lập tức chịu một đao. Cũng may mà thế đao quá hung hãn nên chỉ thương ngoài da thịt chứ ảnh hưởng tới gân cốt.

trong chớp mắt, cơn đau đớn kịch liệt vẫn lan khắp cơ thể.

Hắn cắn răng nhịn xuống, ngưng thần nín thở, một đao c.h.é.m thẳng tên kỵ binh tập kích khiến ngã xuống khỏi ngựa.

Mấy tên thị vệ vội vàng xúm vây quanh bảo hộ ở giữa.

Uất Trì Việt xé một mảnh ống tay áo , nhanh chóng băng bó vết thương , với Giả thất còn đang hoảng hốt:

- Không .

Dứt lời như việc gì mà nhấc đao lên, trong khoảnh khắc g.i.ế.c liên tiếp hai nữa.

Hắn còn nhớ rõ chặt bao nhiêu cái đầu , cánh tay trái lúc đầu còn cảm thấy đau nhức, về cũng dần dần mất cảm giác.

Trong đầu lúc chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó là nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, đao nhanh lên, ngựa cũng phanh hơn một chút. Khi thời gian vẫn quá muộn, nhất định tới bên thê tử.

mà trời phụ lòng , vài tia sáng cuối cùng bầu trời cũng dần dần biến mất, bóng đêm giống như tấm màn che chậm rãi bao phủ. Hình như thần linh cũng thấy cảnh địa ngục trần gian , nên mới vội vã dùng màn đêm che .

Hai chủ tướng lúc đều ý thu binh.

lúc , từ phương hướng thành Linh Châu bỗng truyền tới một tiếng vang ầm ầm cực lớn, tựa như sét đánh giữa trời quang.

Uất Trì Việt về phía phát tiếng động, liền thấy một tòa thành lâu sập xuống, đó là ánh lửa cao lập tức luồn lên, chiếu sáng cả một vùng trời, cột khói dài giống như con rồng lớn bay thẳng lên trời cao.

Thành phá.

Hắn nhắm mắt , cảm thấy trái tim cũng sụp đổ theo tiếng vỡ vụn của tòa thành .

Hắn hít sâu một , ép buộc bản bình tĩnh . Thành phá là tai kiếp, nhưng cũng vẫn còn một chút hi vọng sống.

Hắn với Giả thất:

- Đến lúc !

Loading...