Hai cưỡi ngựa thẳng ngoài phủ, tới chỗ cửa ngăn, thấy năm sáu cấm quân mặc huyền giáp đang khiêng một nam nhân bê bết m.á.u , theo cáng cứu thương là hai vị quân y.
Trông thấy Uất Trì Việt, liền vội vàng :
Khởi bẩm điện hạ, thần tìm Chu tướng quân. Uất Trì Việt níu dây cương , tung xuống ngựa.
Chu Tuân cáng cứu thương, gấp rút thở hổn hển, hiển nhiên là thương nặng.
Uất Trì Việt vội hỏi quân y:
Tướng quân thương ở ? Quân y :
Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ mới kiểm tra đại khái một . Tướng quân trọng thương nhiều chỗ, vết thương nguy hiểm nhất là ở lưng, bên trái giáo cũng trúng một tiễn.
Âm thanh của Uất Trì Việt khẽ run:
Làm phiền hai vị dốc lực cứu chữa, nhất định giúp tướng quân vượt qua cơn nguy kịch .
Hai vị quân y trịnh trọng :
Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức. Uất Trì Việt liền vái chào hai :
Vậy Chu tướng quân giao cho hai vị.
Đang lên ngựa, Chu Tuân cáng cứu thương bỗng nhiên :
- Điện hạ... thuộc hạ tắc trách...
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích:
Chu khanh cứ an tâm dưỡng thương . Chu Tuân khẽ lắc đầu:
Nương nương...
Hắn hít sâu một , bình tĩnh mới tiếp:
Nương nương ý chết... Nói thành phá... Nhất định sẽ để cho quân địch... bắt sống...
Uất Trì Việt đợi Chu Tuân hết câu ngắt lời :
Chu khanh lo lắng quá , Thái tử phi nhất định sẽ bình an vô sự.
Giả thất thấy thần sắc chút đúng, vội :
Để thuộc hạ truyền lệnh xuống , phái thêm khắp các nơi tìm kiếm nương tử.
Uất Trì Việt một lời, trở lên ngựa giục ngựa phi nước đại, y như một tên nhát gan lâm trận bỏ chạy.
mà âm thanh đứt quãng của Chu Tuân vẫn theo gió đuổi đến, tiến trong lỗ tai của , rót thẳng trong lòng :
- Nương nương mang theo một thanh đoản đao bên ...
Uất Trì Việt cố gắng vứt âm thanh khỏi lòng , giống như bắt một con rắn độc ném mạnh nó về phía .
Nhất định là do Chu Tuân thương quá nặng, đầu óc vấn đề nên lúc nãy mới năng lung tung. Mấy câu , một lời cũng tin .
Hắn xông khỏi phủ thứ sử, phi ngựa nhanh qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ bên trong thành Linh Châu. Gặp một tên binh sĩ Đột Kỵ Thi cản đường, hai lời giương đao c.h.é.m chết.
Đã hai ngày từng chợp mắt, sắc mặt tái nhợt đến dọa , hốc mắt cùng gương mặt hõm sâu xuống , nhưng hai mắt dày đặc tơ m.á.u sáng ngời lạ thường. Dưới ánh lửa chiếu rọi, giống như hung thần từ trong địa ngục bò .
Hắn tung hoành khắp các đường cùng ngõ hẻm, qua bao nhiêu con phố, cũng rẽ qua bao nhiêu ngõ ngách, chỉ mải miết mệt mỏi tìm kiếm một ảnh.
Tiểu Hoàn của nhất định còn đang ở phía chờ . Ở một con đường một ngã rẽ, đều nghiêng tai lắng . Giữa tiếng móng ngựa hòa lẫn với tiếng gió, hình như một âm thanh quen thuộc đang nhẹ nhàng gọi .
Gió càng lúc càng lớn, bắt đầu tiếng sấm ầm ầm cuộn ngang bầu trời.
Giả thất đuổi theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-296.html.]
Trời sắp mưa , điện hạ về phủ băng bó vết một chút . Bộc sẽ dẫn lật cả tòa thành lên, nhất định sẽ tìm nương tử trở về.
Uất Trì Việt căn bản thấy đang cái gì.
Giả thất còn cách nào, đành theo .
Ngựa chạy nổi nữa, đổi sang con khác. Đao gãy mất, đổi sang thanh đao khác.
Cũng tìm bao lâu, bọn tìm bóng dáng của Thẩm Nghi Thu, nhưng một đội thị vệ tìm bọn .
Một thị vệ bẩm báo:
Điện hạ, bộc tìm một thanh hồ đao ở tên Hồ Lỗ. Hình như là đồ của nương tử...
Ngày đó Thái tử dùng một khối ngọc bội cực để đổi lấy thanh đao , nhưng mới chỉ qua một chút nên cũng dám khẳng định.
Uất Trì Việt liền lập tức xuống ngựa, tiếp nhận đao từ trong tay thị vệ qua một chút.
Chuôi đao là đồi mồi giả, vỏ đao khắc hoa văn chim cùng mấy nhánh cây theo phong cách Tây Vực, còn khảm nhiều đá quý giả trông vô cùng buồn . Mà con chim thì trông giống một con gà béo, hai cánh một bên dài một bên ngắn, ở giữa còn một vết nứt.
Hắn rút đao khỏi vỏ, mũi đao dính máu.
Đám thấy sắc mặt của Thái tử, liền vật chính là là đao của Thái tử phi.
Thị vệ thận trọng :
Bộc áp giải tên Hồ Lỗ tới đây, còn tìm một thương nhân tiếng Đột Quyết nữa. Điện hạ lập tức thẩm vấn ?
Uất Trì Việt gật gật đầu.
Thị vệ dẫn hai tới.
Binh sĩ Đột Kỵ Thi gãy mất một chân, trông như sắp chết.
Uất Trì Việt giơ đao lên mắt :
- Ngươi lấy nó ở ?
Thương nhân đem câu hỏi của dịch thành tiếng Đột Quyết.
Người Đột Kỵ Thi đáp:
Ta nhặt . Uất Trì Việt hỏi:
Nhặt ở chỗ nào?
Người Đột Kỵ Thi giơ tay chỉ về hướng nam:
Không nhớ rõ, nhưng mà ở hướng , cách chừng bốn năm dặm.
Lại chỉ chỉ tim, khoa tay múa chân một tràng bằng tiếng Đột Quyết.
Tiểu thương giải thích:
Khởi bẩm điện hạ, tên Hồ Lỗ rằng khi tìm thấy thanh đao, chuôi đao đang trong tay một nữ tử, cắm ở trong tim như thế . Hắn tưởng nó bằng vàng bạc cùng đá quý nên mới nhặt nó lên.
Uất Trì Việt cảm thấy cổ họng dâng lên mùi vị tanh ngọt, trong phút chốc tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Hắn dùng trường đao chống đỡ chính , bờ môi mấp máy nhưng phát âm thanh nào. Hồi lâu mới :
Nữ tử bao nhiêu tuổi? Bộ dáng trông như thế nào? Tiểu thương hỏi xong, với Thái tử:
Khởi bẩm điện hạ, còn trẻ. Tuy rõ mặt nhưng hình gầy, vóc dáng so với thì thấp hơn nửa cái đầu.
Uất Trì Việt cơ hồ là thốt từng chữ ở trong cổ họng :
- Nàng... còn sống ?