TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 302

Cập nhật lúc: 2024-12-20 07:40:51
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uất Trì Việt con mắt con mắt, cái mũi cái mũi, tới gần chút:

Chuyện gì? Thẩm Nghi Thu :

Điện hạ cứ gần đây.

Uất Trì Việt cúi thấp , xích gần hơn chút.

Thẩm Nghi Thu đưa hai tay lên ôm cổ hôn nhẹ một cái lên môi , hai mắt long lanh:

- Đây chính là lời mà .

Uất Trì Việt á khẩu trả lời , thầm nghĩ nữ tử đúng là đang giận đến cực điểm, thể cứ tính như là xong .

Tuy thần trí của vẫn đang giãy giụa yếu ớt, nhưng xương cốt như ngâm trong rượu, giòn xốp mềm, kịp kháng cự ngã trong đó.

Hắn vùi mặt hõm vai của nàng, thì thầm :

Xin nàng, đừng rời xa nữa.

-----

Thẩm Nghi Thu tỉnh một lát, mới mấy câu cảm thấy mệt mỏi. Uất Trì Việt liền dùng miệng mớm cho nàng mấy ngụm nước cùng cháo loãng như lúc nàng còn hôn mê, đó đắp chăn cho nàng:

Mấy ngày chịu khó nghỉ ngơi cho thật , đừng lo lắng chuyện trong thành nữa, tất cả .

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y :

Điện hạ cũng giữ gìn sức khỏe. Uất Trì Việt vuốt ve trán nàng:

Đã .

Ngừng một chút :

Mau khỏe , món nợ của với nàng còn giải quyết xong .

----

Thẩm Nghi Thu cứ tỉnh ngủ mê, chăm sóc thêm bốn năm ngày, rốt cục cũng thể xuống đất. Uất Trì Việt liền mang nàng trở về phủ thứ sử.

Trong phủ thứ sử treo đầy cờ trắng, linh cữu của Tạ thứ sử đặt ở bên trong từ đường, các của còn đang đường chạy tới. Tạ phu nhân mang theo trưởng tử cùng trưởng nữ tới trông coi quan tài. Ngoài còn nhiều bá tánh tự giác tới túc trực bên linh cữu, một mảnh chen chúc .

Uất Trì Việt và Thẩm Nghi Thu sóng vai trong linh đường, Tạ phu nhân cùng một đôi nữ nhi tiến lên hành lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-302.html.]

Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, Tạ phu nhân vốn chút đẫy đà gầy nhiều, so với còn tưởng như hai khác .

Tạ đại lang hai mắt đỏ hoe, mím chặt môi. Vẻ ngây thơ khuôn mặt vẻ điềm tĩnh chững trạc quá tuổi thế. Mà Tạ đại nương ngơ ngác mơ hồ, hiểu vì a nương, a cùng nhóm ma ma nhiều thế. Còn a da tại chỉ ngủ một giấc thể tỉnh nữa.

Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu thi lễ với Tạ gia, cúi đầu thật sâu linh cữu của Tạ thứ sử.

Tạ phu nhân sợ hãi :

Điện hạ cùng nương nương cần phần đại lễ .

Uất Trì Việt :

Sứ quân vì xã tắc mà khẳng khái hy sinh, cái cúi đầu xứng đáng.

Tạ phu nhân nhịn nức nở.

Nghi lễ kết thúc, Uất Trì Việt tới mặt Tạ đại lang, cởi bội kiếm ở bên hông của xuống đưa cho :

Ngươi giờ là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, dùng thanh kiếm để bảo vệ mẫu cùng .

Tạ đại lang tiếp nhận kiếm, lớn tiếng :

- Vâng!

Xong thút thít liên hồi.

Uất Trì Việt xổm xuống, vỗ vỗ cánh tay của , ôn nhu :

- Lệnh tôn sẽ ở trời dõi theo các ngươi, đừng sợ.

Tạ đại lang dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu thật mạnh.

Ra khỏi từ đường, hai tới sương phòng đặt linh cữu của Ngưu nhị lang cùng bọn thị vệ.

Từng dâng hương tế bái, Thẩm Nghi Thu dừng quan tài của Ngưu nhị lang.

Nắp quan tài đóng đinh, cách một tấm ván gỗ thật dày, nàng khẽ gọi một tiếng "Ngưu đại thúc". Nước mắt cũng ngăn mà lập tức rơi xuống, thấm ướt cả nền gạch xanh quan tài.

Uất Trì Việt yên lặng theo nàng, một lúc mới :

Ngày mai sẽ sai đưa linh cữu của về an táng ở Khánh Châu, cũng sẽ an bài thích đáng cho nhà của .

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, tự nhủ trong lòng: " Ngưu đại thúc, yên tâm. Chúng nhất định sẽ dùng đầu Tào Bân để an ủi linh hồn của thiên đường".

Loading...