TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 303

Cập nhật lúc: 2024-12-20 07:41:39
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi rời khỏi linh đường, Thẩm Nghi Thu lập tức thăm biểu .

Thiệu Trạch trọng thương, thị vệ của Thái tử phát hiện khi dầm mưa một lúc. Về cứ sốt cao ngừng, vết thương tái phát nhiều , một chân bước quỷ môn quan, nhưng dựa chút ý chí gắng gượng cuối cùng mới vượt qua đêm nguy hiểm nhất.

Lúc sắc mặt của vẫn tái nhợt đến dọa , bờ môi khô khốc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Trong vòng một đêm, mặt mũi thiếu niên khôi ngô tuấn tú tràn đầy thần sắc ốm yếu bệnh tật, giống như biến thành một khác. Thẩm Nghi Thu mới đầu còn suýt chút nhận .

Thiệu Trạch thấy hai mắt nàng sưng đỏ, nước mắt bắt đầu đảo quanh, khỏi nhíu mày :

Đừng , đây là... Không , mà...

Thẩm Nghi Thu vội vàng kìm nén nước mắt:

Biểu đừng gì cả.

Thiệu Trạch hít một thật sâu, gật gật đầu.

lúc , chợt hạ nhân của Tạ phủ đến bẩm:

Khởi bẩm điện hạ, nương nương, Thiệu lang quân. Bên ngoài một vị tiểu thư họ Thiệu gặp Thiệu lang quân, của Thiệu lang quân.

Thẩm Nghi Thu khẽ giật :

- Vân biểu tỷ?

nghĩ liền cảm thấy đúng. Biểu tỷ còn đang ở Lạc Dương, cách Linh Châu đến một ngàn năm trăm dặm lộ trình, nhận tin tức lập tức chạy đến cũng thể nào nhanh như .

Nàng suy nghĩ một chút :

- Mời nàng đây.

Chỉ chốc lát , vị "Thiệu tiểu thư" đến. Trên mặc một Hồ phục, đầu đội mũ màu tối, trong tay còn cầm theo roi đánh ngựa.

Thẩm Nghi Thu đợi nàng hành lễ kêu lên:

A tỷ Thích gia! Sao ngươi tới đây? Nàng lập tức về phía Thiệu Trạch:

Nhìn gì... Đây rõ còn cố hỏi .

Ngay đến Thái tử cũng hứng thú, nheo mắt biểu Thiệu gia.

Khuôn mặt Thiệu Trạch lập tức đỏ bừng lên.

Thích thất nương mới xuống khỏi ngựa, bước nhanh từ ngoại viện nên thở chút dồn dập.

Tướng mạo của nàng là mỹ nhân trong mắt bình thường. Cằm vuông, ngũ quan bình thường trông vô cùng soái, đôi mắt to tròn hồn. Miệng cũng rộng, vóc dáng cao hơn nhiều so với nữ tử bình thường, chỉ thôi cũng một loại khí chất hiên ngang động lòng .

Có lẽ là do ánh mặt trời nhiều ngày liền, hai gò má cùng chóp mũi nàng đều ửng đỏ, nên chính giờ phút mặt đỏ bừng cũng ai .

Nàng tự nhiên hào phóng hướng Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu thi lễ một cái:

Dân nữ Thích thị, bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-303.html.]

Thẩm Nghi Thu :

A tỷ với còn khách sáo với gì, đây ở chung như thế nào thì bây giờ vẫn cứ như thế .

Thích thất nương lời:

Vậy thì dân nữ dành quá giới hạn thôi. Nói tiến lên nắm lấy tay của Thẩm Nghi Thu:

Như lúc nãy cũng cảm thấy tự nhiên.

Ngừng một chút :

Ta ở kinh thành ngươi hiện đang ở Linh Châu, đúng là một phen kinh hãi. Nếu đổi da dày thịt béo như thì thôi cũng , nhưng ngươi ngày thường nhiều thêm hai bước thôi thở , thể chịu đựng cảnh c.h.é.m chém g.i.ế.c giết?

Đi đến nửa đường thì Thái tử phi nương nương xả quên , mang theo cấm quân về giải cứu Linh Châu, trấn an tướng sĩ, huy động bách tính. Lúc đó mới là bản kiến thức thiển cận, đánh giá thấp ngươi .

Nàng thở dài, xoa đầu Thẩm Nghi Thu:

Tiểu Hoàn của chúng đúng là quá lợi hại. Không nên gọi là tiểu Hoàn nữa, gọi là đại...

Thẩm Nghi Thu vội vàng cắt ngang lời nàng:

A tỷ, đến là để thăm biểu ? Từ nãy tới giờ đến nỗi hai con mắt sắp rớt ngoài tới nơi kìa.

Uất Trì Việt thâm ý mà ho khan hai tiếng.

Thẩm Nghi Thu đầu liếc một cái.

Thích thất nương sảng khoái đến bên giường Thiệu Trạch, liếc lồng n.g.ự.c quấn kín băng gạc của :

- Sao ?

Thiệu Trạch thương nên thể sắp chăn, chỉ thể để trần lồng ngực. Hắn nàng đến mức co rụt , đều đỏ giống như con tôm luộc chín. Giống như là nàng mà là giội lên cả chậu nước sôi .

Hắn vô thức sờ soạng tìm chăn, che nửa đang để trần của , nhưng vô tình động tới vết thương, khỏi khẽ rên một tiếng.

Thích thất nương bật ha hả:

Mới mấy ngày gặp, thế mà càng ngày càng trở nên rón rén, y hệt như tiểu nương tử mới lớn .

Thẩm Nghi Thu âm thầm giật giật tay áo của Uất Trì Việt, đối với hai :

Chúng còn thăm Chu tướng quân nữa, hai cứ tự nhiên . Xin thể tiếp .

Uất Trì Việt cũng xin tiếp .

Thiệu Trạch dùng ánh mắt khẩn cầu biểu , Thẩm Nghi Thu giả vờ như thấy.

Hai khỏi cửa, Uất Trì Việt nắm lấy tay Thẩm Nghi Thu:

Không nên gọi là tiểu Hoàn, nên gọi là cái gì đại? Thẩm Nghi Thu trừng mắt liếc một cái.

Uất Trì Việt thầm nghĩ, mới mấy ngày gặp thôi, mà tiểu Hoàn chút hung dữ .

Loading...