Uất Trì Việt nhịn mà hôn lên gò má nàng một chút. Tiểu Hoàn của quá thông minh, thông minh tới mức chẳng cơ hội để khoe khoang, tranh công đòi nàng thưởng.
mà nghĩ , vợ như thế, còn cầu mong gì hơn nữa?
Có tài trí, dũng khí sánh vai cùng , thậm chí còn hơn nhiều điểm. Một nữ tử tài giỏi cùng sóng vai tiến lên với , hai bên cùng ủng hộ, hỗ trợ lẫn , nhưng niềm vui thú khoe khoang cũng nhỏ bé đáng nhắc đến nữa.
Thẩm Nghi Thu vẫn chút yên lòng. Dù Uất Trì Việt cũng là trữ quân, lúc mà động tới tâm phúc của Hoàng đế...
Uất Trì Việt giống như thể đoán tâm tư của nàng, trầm giọng :
Bần cùng bất đắc dĩ lắm thì chỉ thể phiền Trương thái úy thôi.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu khẽ động. Nàng cùng Uất Trì Việt hai đời vợ chồng, đương nhiên hiểu rõ cách của , cũng giữa với Hoàng đế vẫn chút tình cảm cha con.
Hắn là bậc minh quân, cũng là một nhân từ. Nếu lợi dụng cấm quân Bắc Nha để bức ép Hoàng đế nhường ngôi, thì sẽ tránh cả đời đem theo vết nhơ mà sống.
Uất Trì Việt :
Nếu tới đường cùng, sẽ tới bước đó .
Hắn ngừng một chút, ngữ khí trở nên trầm thấp:
Chuyện như ở Linh Châu thể phát sinh nữa. Thẩm Nghi Thu im lặng gật đầu.
Hai đổi chủ đề, câu câu chuyện một lúc, cuối cùng cũng tới núi Hạ Lan.
Bao quanh phần mộ của Thẩm thứ sử cùng phu nhân là nhiều cây tùng bách, phía tàng cây là hoa tươi nở rộ, xung quanh lấy một cọng cỏ dại. Hình như là thường xuyên tới đây vẩy nước dọn dẹp.
Thẩm Nghi Thu biện xong đồ cúng tế rót rượu cốc châm, nhẹ giọng :
A da, a nương, tiểu Hoàn tới thăm hai đây. Mắt nàng Uất Trì Việt:
Vị là Thái tử điện hạ, hai từng gặp . Uất Trì Việt thi lễ, hề ngượng ngùng mà :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-308.html.]
Con rể bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.
Thẩm Nghi Thu nhớ tới mộng cảnh trong lúc ngủ mơ tỉnh, liền ở trong lòng:
"A nương, hôm đó ở bờ gọi con, chính là ".
Vừa nghĩ thầm thở dài:
"A da a nương, là một , đối xử với nữ nhi cũng . Mặc dù nữ nhi thể đem coi như trong lòng, nhưng cả hai vẫn thể cùng ủng hộ đến cuối cùng".
"Xin a da a nương hãy phù hộ cho giống như nữ nhi, phù hộ luôn luôn khỏe mạnh".
Uất Trì Việt cũng ở trong lòng:
"Nhạc phụ nhạc mẫu, con rể đời nhất định sẽ cô phụ tiểu Hoàn. Sẽ bao giờ để nàng chịu ấm ức rơi một giọt nước mắt nào..."
Trong lòng Uất Trì Việt còn xong, bên trong rừng thông bỗng nhiên một con quạ đen bay , cất tiếng gáy đỉnh đầu .
Không đợi lấy tinh thần, chỉ thấy "lẹt bẹt" một tiếng, một bãi phân chim rơi đầu vai .
Uất Trì Việt: "....."
Hình như nhạc phụ nhạc mẫu hài lòng lắm với con rể như thì .
-----
Sáng sớm hôm , nhóm Thái tử lên đường rời Linh Châu. Thiệu Trạch cùng Chu Tuân thương nặng nên vẫn ở phủ thứ sử dưỡng thương, đợi khi khỏi hẳn mới hồi Trường An.
Ra khỏi thành, Thẩm Nghi Thu xe ngựa đầu cố hương, im lặng chào tạm biệt nơi nàng lớn lên.
Gió nam đem tiếng tụng kinh siêu độ vong hồn của tăng lữ đưa đến một nơi xa xôi.
Nhà cửa thiêu hủy bên trong đống phế tích sửa sang , tựa như vết thương mọc lên da thịt mới.
Có những nỗi đau sẽ từ từ phai mờ, nhưng cũng những vết thương sẽ vĩnh viễn thể lành . cuộc sống mới cuối cùng vẫn tiếp diễn, sinh sôi và tiếp tục phát triển mảnh đất màu mỡ .