TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-12-20 07:49:25
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Nghi Thu ngâm ở trong hồ tắm, nước ấm trong xanh tẩy hết sạch mệt mỏi cùng bụi bặm đường , nhưng tẩy phiền muộn trong nội tâm nàng.
Nhìn thấy Tống lục nương cùng Vương thập nương, nàng càng cảm thấy đau lòng. Cho dù nàng cố lừa dối như thế nào, thì suy cho cùng bọn họ vẫn là lương của Thái tử.
Tố Nga hầu hạ nàng nhiều năm, chỉ thoáng qua ánh mắt cũng trong lòng nàng đang tâm sự. Tố Nga một bên nhẹ nhàng xoa huyệt đạo đỉnh đầu nàng, một bên nhỏ giọng hỏi:
- Nương tử ?
Thẩm Nghi Thu trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài:
Là suy nghĩ chu , đáng ngay từ đầu nên thiết với bọn họ như .
Nàng ngừng một chút :
Ngươi xem, Thái tử là phu quân của bọn họ, nhưng bọn họ ngay cả chào hỏi một tiếng cũng dám. Bình thường cũng trốn đến những nơi tới, như giống đang ở chung với phu quân ?
Tố Nga thấy nàng như , trong lòng cũng buồn vô cùng. Nương tử cùng hai vị lương tình như tỷ , nếu một ngày nào đó bọn họ nhân sủng ái, nương tử nhà nàng sẽ thương tâm đến mức độ nào.
Nàng chỉ cảm thấy hai vị lương đáng thương, nương tử cũng đáng thương. là chính phi cùng thất của Thái tử, bọn họ vốn là những ở đỉnh cao...
Trong lòng Tố Nga loạn thành một đoàn, cố moi hết ruột gan khuyên lơn:
Nương tử đừng suy nghĩ nhiều nữa, hai vị lương là thực lòng thực yêu quý nương tử, mà nương tử cũng thật tâm đối với bọn họ...
Thẩm Nghi Thu nhắm hai mắt ngâm cả trong hồ nước ấm, để nước ngập tới cổ của . Trước nàng thể bình tĩnh xử lý, nhưng mà khi cùng Uất Trì Việt một chuyến Tây Bắc về, thứ hình như rối tung hết lên .
Nàng ngâm trong bồn tắm một lát, đó dậy sang một bộ xiêm y sạch sẽ mặc ở nhà. Chiếc áo mùa hè năm ngoái mặc vốn rộng thùng thình, sang năm nay càng thêm trống trải.
Nàng xõa mái tóc dài ướt sũng trở sảnh đường, giả bộ điềm nhiên như chuyện gì xảy .
Hai vị lương thấy nàng đều lộ dáng vẻ mừng rỡ chân thành chút nào che giấu, giống như ánh nắng giữa buổi trưa mùa hạ, đau nhói hai mắt Thẩm Nghi Thu.
Hai họ đều là tiểu nương tử mới mười mấy tuổi, nhiều chuyện nghĩ thì cũng nghĩ tới nữa.
Thẩm Nghi Thu chỉ thể lên dây cót tinh thần, gọi cung nhân mang dưa hồng và nho đến. Một bên xắn tay áo bóc nho đút
cho Tống lục nương, một bên cho bọn họ những chuyện xảy đường .
Vương thập nương quen bộ dạng cậy sủng mà kiêu của Tống lục nương, bèn liếc nàng một cái:
A tỷ trở về, nuông chiều ngươi. là tiểu nhân đắc chí!
Tống lục nương nhào tới mặt nàng mặt quỷ.
Thẩm Nghi Thu đem quả nho mới lột xong nhét giữa môi
Vương thập nương:
- Thập nương cũng ăn .
Tống lục nương nhấc chân, bưng bát lên, trong miệng nhồm nhoàm ăn một đống hoa quả, hai má phồng lên, hàm hồ :
Ăn chút nho , nho ngọt, thể áp chế giấm chua trong lòng ngươi đấy.
Vương thập nương đang định nhéo má nàng, Tống lục nương vội vàng dậy kêu lên "a tỷ cứu ", khiến tay của Vương thập nương rơi ghế. Mấy đều thở .
Ba đùa nửa ngày, cùng dùng bữa tối. Vương thập nương thấy hai đầu lông mày Thẩm Nghi Thu vương chút mệt mỏi, liền lặng lẽ giật giật tay áo Tống lục nương.
Hai dậy cáo từ:
- A tỷ đường tàu xe mệt mỏi , nên nghỉ ngơi sớm thôi.
Thẩm Nghi Thu đúng thật là mệt mỏi chịu nổi, nên cũng giữ bọn họ nữa. Nàng tiễn bọn họ đến ngoài cửa điện, nắm tay bọn họ :
Nghỉ ngơi dưỡng sức cho , ngày mai chúng chơi. Nói nhéo nhéo búi tóc của Tống lục nương:
Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của , cuối cùng chúng cũng thể chèo thuyền ăn đồ ăn . Muội nhất định trổ tài mấy món ăn ở quê của đấy nhé!
Tống lục nương :
- Cái đó thì gì khó.
Thẩm Nghi Thu :
Lâu các cũng gặp nhà. Nhân cơ hội triệu bọn họ tới cung gặp một , thế nào?
Tống lục nương thận trọng :
A tỷ, thể gặp di nương nhà một ? Thẩm Nghi Thu một lời đáp ứng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-319.html.]
Đương nhiên.
Lại đối với Vương thập nương :
- Thập nương cũng .
Trong mắt Vương thập nương hiện lên một tia do dự, đó :
- A tạ a tỷ yêu quý.
Đưa tiễn hai vị lương xong, Thẩm Nghi Thu dài giường, sai cung nhân tắt hết đèn nến, chỉ để mấy ngọn đèn hạc đồng ở góc tường.
Nàng ở giường, nhắm hai mắt , mơ mơ màng màng ngủ một lát, nhưng tài nào ngủ sâu giấc nổi, tới một canh giờ tỉnh dậy bốn năm .
Càng về thế nào cũng ngủ nổi nữa, bèn dứt khoát dậy uống chén xong xuống. Trong đầu nàng là một đống suy nghĩ hỗn loạn, bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang lộn xộn trộn lẫn hết .
Giờ phút nàng thậm chí còn hi vọng ý chỉ tứ hôn mau chóng ban xuống. Để từ đó trở , những thứ biến đổi xung quanh nàng thể ngay ngắn trật tự , nàng cũng thể thu dọn xong mớ hỗn độn trong lòng.
Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài truyền đến thanh âm màn trúc vén lên "loẹt xoẹt".
Thẩm Nghi Thu vội vàng trong, lấy chăn quấn kín .
Chăn mùa hè mỏng, chỉ dày hơn quần áo một chút, thể nào bao bọc an cho nàng . Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng đến gần, nàng chỉ cảm thấy cổ và sống lưng cứng đờ thể động đậy.
Uất Trì Việt rón rén đến giường, khẽ qua lớp màn lụa:
- Tiểu Hoàn, ngủ ?
Thẩm Nghi Thu ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, nàng ngưng thần nín thở, giả bộ ngủ .
Uất Trì Việt thấp giọng một :
- Ta tắm.
Dứt lời liền xoay tới hậu điện. Chỉ chốc lát , từ trong hậu điện , mùi rượu phai nhiều, đó là mùi xạ hương nhàn nhạt.
Hắn vén màn lụa lên, xuống sát bên cạnh Thẩm Nghi Thu, nhỏ giọng :
- Kim tiểu Hoàn, Ngọc tiểu Hoàn...
Sau đó, ngay khi nàng còn kịp chuẩn nhanh chóng ôm chặt lấy nàng từ lưng:
- Tiểu thịt viên, nàng đang giả vờ ngủ.
Thẩm Nghi Thu ngày thường kiểu gì cũng sẽ trừng hai mắt , nhưng hôm nay sức lực để phản ứng .
Uất Trì Việt ngó lơ, nhưng cũng nản lòng, chỉ kéo nàng ôm trong ngực, đôi môi mỏng cọ cọ đằng lỗ tai nàng như gần như xa, thanh âm chút mập mờ, mang theo chút men say:
Muộn mà còn ngủ, là đang đợi ? Thẩm Nghi Thu khẽ hừ một tiếng.
Uất Trì Việt tìm tới tay của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay:
Nàng lời gì hỏi ?
Thẩm Nghi Thu xoay đối mặt với :
Yến tiệc tẩy trần hôm nay diễn thuận lợi ?Không ai chọc giận điện hạ chứ?
Uất Trì Việt mượn ánh đèn ở ngoài trướng để quan sát sắc mặt nàng, thấy thần sắc nàng vẫn như thường, mặt hề vết tích từng qua, liền thở phào một , nhưng đồng thời trái tim cũng theo đó mà trùng xuống .
Không việc gì, chỉ đề cập tới mấy chuyện lập bia tưởng niệm cùng dâng hiến tù binh thôi.
Hắn đáp:
Ngày mai triều hội sẽ thảo luận về việc truy phong cho Tạ thứ sử.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, tiếp:
A Sử Na Di Chân bên sẽ xảy chuyện gì chứ? Uất Trì Việt đáp:
Yên tâm.
Thẩm Nghi Thu "ừm" một tiếng:
Điện hạ cũng mệt mỏi , tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sớm . Dứt lời liền nhắm mắt .
Uất Trì Việt vốn chuẩn tinh thần để nàng chất vấn hỏi tội, nhưng ngờ nàng nhắc tới một chữ, cũng từng lộ nửa điểm hài lòng. Hắn cảm thấy chút mờ mịt:
Không gì khác hỏi ? Thẩm Nghi Thu nhắm mắt :
Thiếp gì hỏi.