Uất Trì Việt mới nãy uống vài chén rượu ở yến tiệc, lúc đầu óc chút choáng váng, thấy nàng mang thần sắc lãnh đạm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ ủy khuất:
Hôm nay nàng tới Phi Sương điện, mẫu phi gì ? Thẩm Nghi Thu lập tức mở mắt , con ngươi lạnh như băng:
Ý điện hạ tới việc Thánh nhân hạ chỉ tứ hôn ? Thiếp chúc mừng điện hạ.
Uất Trì Việt xích gần :
- Nàng tức giận ?
Thẩm Nghi Thu điềm nhiên như việc gì :
Đây là chuyện vui của điện hạ, thần đương nhiên cũng cảm thấy mừng cho điện hạ .
Uất Trì Việt nheo mắt cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, chăm chú nghiêng tai lắng , cố gắng từ trong ngữ điệu của nàng tìm một chút ghen tuông, nhưng phát hiện gì.
Hắn ôm nàng chặt hơn một chút, tựa như tranh công mà :
Ta cự tuyệt , sẽ nạp biểu Hà gia. Thẩm Nghi Thu thản nhiên :
Điện hạ quyết định là .
Nàng vẫn mang giọng điệu liên quan tới như cũ. Dù giọng của nàng đem tước thành từng sợi mỏng hơn cả sợi tóc để phân biệt, nhưng vẫn tìm một tia mừng rỡ nào trong đó.
Trái tim ngừng chìm xuống .
Những lời của Hà Uyển Huệ cũng tin . Hắn thể cảm giác , Thẩm Nghi Thu đối với cũng là vô tình. Hắn với nàng một loại ăn ý đặc biệt, nhiều lời chẳng cần nhưng đối phương vẫn thể ngầm hiểu . Có đôi khi còn khiến cảm giác như hai tâm linh tương thông với .
từ đầu tới cuối luôn một bức tường vô hình chắn ở giữa hai bọn họ, một tảng băng xây thành tường cao.
Hắn vốn tưởng rằng khi trải qua kiếp nạn sinh tử ở Linh Châu xong, bức tường sẽ còn tồn tại nữa. ai nó những vẫn còn, thậm chí càng trở nên kiên cố hơn, quả thực giống như tường đồng vách sắt, khiến vĩnh viễn thể chạm đến trái tim của nàng.
Hắn đem hết khả năng thể, đối xử với nàng hết mức, nhưng nàng vẫn một mực trốn bức tường như cũ. Cho dù đem hết lục phủ ngũ tạng móc cho nàng , nàng cũng nguyện ý bước về phía dù chỉ một bước.
Hắn , chỉ thể ngơ ngác hỏi:
Nàng vui ? Thẩm Nghi Thu :
Nạp nạp, điện hạ nhất định suy tính riêng của . Cho dù điện hạ quyết định như thế nào, đều sẽ
bổn phận của chính . Vui vui chẳng gì liên quan hết.
Đầu Uất Trì Việt nặng trĩu, nhưng trong lòng một ngọn lửa vô danh đang bùng lên. Hắn dùng sức xoay đầu vai nàng :
- Ta thế nào thì nàng mới thể hài lòng?
Thẩm Nghi Thu thẳng mắt , đôi mắt xinh tràn đầy bất đắc dĩ cùng bàng hoàng. Trong lòng của nàng bỗng nhiên mềm , khẽ thở dài một tiếng :
- Điện hạ, thần gì bất mãn cả.
Uất Trì Việt chằm chằm mắt nàng, cố chấp :
Nàng dối. Thẩm Nghi Thu :
Thiếp dám dối gạt điện hạ. Thiếp thực sự thiếu gì cả, chỉ tròn bổn phận, sống một cuộc sống bình yên qua ngày thôi.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của cú vọ.
Thẩm Nghi Thu :
Không còn sớm nữa. Ngày mai điện hạ còn Tây Nội để thỉnh an mẫu hậu, nên nghỉ sớm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-320.html.]
Dứt lời liền xoay .
Uất Trì Việt mạnh mẽ chế trụ đầu vai của nàng, hung hăng xoay đem nàng đặt ở , hai tay đỡ lấy gương mặt nàng, ép nàng thẳng :
Không cho phép ngủ, tối nay nhất định cho rõ ràng. Thẩm Nghi Thu thể gì khác:
Điện hạ say .
Uất Trì Việt gì, chỉ nàng chằm chằm giống như con báo đang quan sát con mồi.
Hô hấp nóng rực của nam nhân gần trong gang tấc, nhịp tim chút hỗn loạn.
Thẩm Nghi Thu càn quấy loạn tới mức bực bội:
- Rốt cuộc điện hạ đây?
Uất Trì Việt chằm chằm nàng nửa ngày, bỗng nhiên :
Có trong lòng nàng vẫn còn trách ? Thẩm Nghi Thu nghi hoặc hỏi:
Vì trách điện hạ?
Uất Trì Việt :
Trách cưỡng ép cưới nàng về, chia rẽ nhân duyên của nàng với Ninh thập nhất lang.
Thẩm Nghi Thu nhất thời hiểu, đó mới mở to hai mắt:
- Việc hôn sự là chủ ý của mẫu hậu ?
Cơm chếnh choáng của Uất Trì Việt dâng lên, giữ nổi miệng nữa:
Là truyền bài ca d.a.o ngoài để tạo áp lực cho Ninh gia khiến bọn họ từ hôn. Sau đó liền giành nàng.
Hắn nâng cằm Thẩm Nghi Thu lên, cắn lên môi nàng một cái nặng nhẹ:
- Nàng là của .
Thẩm Nghi Thu cau mày:
Thiếp từng Khúc Giang yến, điện hạ đó cũng từng gặp bao giờ, tại cưới ?
Uất Trì Việt gằn từng chữ một:
- Bởi vì nàng là của .
Cánh tay bỗng nhiên mềm nhũn, nặng nề đè lên nàng:
Bởi vì nàng là Thái tử phi của , là Hoàng hậu của . Bất cứ ai đều phép cướp, Ninh thập nhất cũng đừng mơ đoạt ...
Lời còn dứt, liền hôn nàng một cái thật sâu.
Trong chớp mắt, Thẩm Nghi Thu đột nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời của . Huyết dịch nàng đổ dồn hết tim, đó giống như núi lửa phun trào phụt thẳng lên đỉnh đầu.
Bản Uất Trì Việt hôn tới mức động tình, đó đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi đau nhói, nữ tử đột nhiên dùng cả tay lẫn chân đẩy , hiển nhiên là dùng hết bộ sức lực.
Hắn bỗng nhiên đau, khẽ rên lên một tiếng ngơ ngác mở to đôi mắt mờ mịt.
Thẩm Nghi Thu vuốt vuốt mái tóc dài rối bời, lạnh lùng chằm chằm, lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống:
Uất Trì Việt, cho rõ ràng cho . Ai là Hoàng hậu của ?