Uất Trì Việt lòng thỏa ý. Thang thuốc đắng, uống từng ngụm nhỏ thế càng đắng hơn, nhưng với mà thì ngọt hơn cả đường mật.
Chén thuốc chẳng mấy chốc thấy đáy. Thẩm Nghi buông bát xuống, hai tiểu thái giám mỗi bưng một chồng lớn tấu chương tới.
Chén thuốc uống phút còn trôi xuống dày, Thái tử lúc xoay xuống giường.
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng ấn đầu vai xuống:
Chàng im một lát , chẳng lẽ yên tĩnh nổi nửa ngày ?
Dứt lời liền mệnh thái giám để tấu chương xuống cho bọn lui .
Uất Trì Việt xuống, hai mắt chồng tấu sách chất cao như ngọn núi nhỏ:
- Đây đều là những thứ phê duyệt nhanh một chút...
Thẩm Nghi Thu lướt qua, cũng thấy thể gì khác. Hôm nay phê hết đọng tới ngày mai, chỉ sợ càng để lâu sẽ càng ngày càng nhiều. Nàng suy nghĩ một chút :
Nếu tin tưởng , sẽ cho , cứ im là .
Uất Trì Việt :
Nếu ngay cả nàng mà còn tin , thể tin ai nữa?
Hắn dừng một chút:
Chỉ là nhiều tấu chương như thế, mỗi câu cũng mệt mỏi. Không bằng nàng phê duyệt , nếu gì băn khoăn thì cứ để tạm ở một bên , đợi ngủ dậy sẽ bàn bạc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-339.html.]
Thẩm Nghi Thu khẽ giật . Chuyện hậu cung thẩm gia chính sự, từ tới nay luôn là điều tối kỵ. Uất Trì Việt đời cho tới bây giờ đều phân biệt rõ ràng chuyện giữa tiền triều và hậu cung, nàng cũng Uất Trì Việt sẽ bởi vì sủng ái một nữ tử mà đem triều chính trò đùa.
Còn đang chần chờ, Uất Trì Việt nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng:
Trước vẫn luôn nghĩ thông. Đời đột ngột c.h.ế.t , trữ quân tuổi vẫn còn nhỏ, Lư lão thượng thư thì về hưu, một đảng của Tiết Hạc Niên thể thành thật như . Đến khi càng ngày càng hiểu rõ về nàng, mới mơ hồ chút phỏng đoán. Đợi tới khi trải qua trận chiến ở Linh Châu xong, mới hiểu rõ, triều cục thể bình như , nhất định thể thiếu công lao của nàng.
Thẩm Nghi Thu giật trong lòng. Tuy đời nàng là Thái hậu, tiếp nhận quyền hành lúc trữ quân còn nhỏ tuổi cũng gì đáng trách. Uất Trì Việt sống tới giờ, việc suy cho cùng vẫn là phạm đại kỵ. Nếu đổi là lòng hẹp hòi như kim thượng, còn bao nhiêu trò đề phòng nữa.
Uất Trì Việt :
Nếu nàng là nam nhi, nhất định sẽ là bậc tài uyên bác. Đánh tiếc nàng là nữ tử, chỉ thể tạm chấp nhận để Ninh Ngạn Chiêu chắp vá thôi.
Thẩm Nghi Thu dở dở , đến lúc mà vẫn quên dìm mạnh Ninh thập nhất xuống.
mà cũng may mà nàng là nữ nhi, nếu thì chắc chắn dẫm vết xe đổ của vị quận vương tổ tiên .
Thái tử tiếp:
Đã tài giỏi như , nếu bởi vì gả cho mà mai một , đó là của ? Đáng tiếc thể cưới nàng, nên đành mệt mỏi cho tài đức như nàng luôn nhiều việc .
Thẩm Nghi Thu nên gì cho . Việc hiển nhiên hợp quy củ, nhưng nếu lời của Thái tử mà truyền ngoài, sẽ bao nhiêu ngôn quan tức đến mức dậm chân bình bịch nữa.
mà lời của giống như đánh thức một loại khát vọng tên sâu trong đáy lòng nàng. Có cơ hội chứng kiến trời đất bao la, thì gì ai cam tâm tình nguyện nhốt ở đây giếng chứ?
Uất Trì Việt trông thấy thần sắc khẩn trương của nàng, đặt nốt tay còn lên tay nàng:
Nàng đừng lo lắng, quen thuộc với chuyện triều chính sớm cũng là đề phòng khỏi tai họa. Vạn nhất đời vẫn đoản mệnh...
Thẩm Nghi Thu hung hăng trừng mắt một cái, đem nửa vế câu của nuốt trong cổ họng.