TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 359

Cập nhật lúc: 2024-12-20 09:38:58
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ là do giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, nên ba ngày tiếp theo, thể càng ngày càng suy yếu.

Đào phụng ngự cùng một đám y quan luôn canh giữ bên giường của Thiên tử, một tấc cũng rời. Đơn thuốc cũng thêm bớt mấy , mà từ đầu đến cuối vẫn nửa điểm hiệu nghiệm.

Đối mặt với ánh mắt chờ mong và khuôn mặt tiều tụy của Hoàng hậu, lão y quan chỉ thể hổ thẹn lắc đầu, thành thật với nàng:

Mạch tượng của Thiên tử càng ngày càng yếu , lão bộc theo nghề thuốc nhiều năm, nhưng từng gặp qua chứng bệnh cổ quái như thế bao giờ, thuốc thang chút tác dụng. Chỉ mong Thánh nhân cát nhân thiên tướng...

Nếu sốt cao còn kéo dài thêm một ngày một đêm nữa, chỉ sợ...

Thẩm Nghi Thu cắn chặt hàm răng, thật lâu mới gật đầu:

- Ta .

Nàng đờ đẫn lướt qua nhóm y quan, với Đào phụng ngự:

Chư vị nghỉ ngơi một đêm , ngủ nghỉ mấy ngày nay .

Đào phụng ngự là Hoàng hậu ở một với Hoàng đế, bọn họ ở đây cũng chẳng cách gì nên lập tức cáo lui rời .

Uất Trì Uyên cũng theo nhóm y quan lui ngoài, dù nỡ xa trưởng, nhưng trai chị dâu hai nhất định chuyện riêng .

Đợi bọn họ rời , Thẩm Nghi Thu cho lui cung nhân, khom lưng nhúng khăn lụa chậu nước lạnh, nhẹ nhàng lau trán và lòng bàn tay của Uất Trì Việt. Thuốc thang tác dụng gì, nên nàng chỉ thể ngày đêm dùng khăn lạnh lau lau cho .

Uất Trì Việt tỉnh , phát hiện trán ướt lạnh. Hắn Thẩm Nghi Thu đang chăm sóc .

Hắn giơ tay lên, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng trong lòng bàn tay, ngẩng mặt nàng :

- Tiểu Hoàn, nàng ngủ một lát .

Thanh âm của khản đặc, giống y như lửa thiêu đốt.

Thẩm Nghi Thu :

- Lúc ngủ cũng ngủ , mới tỉnh đây thôi.

Uất Trì Việt tin, trong giọng của nàng rõ ràng lộ vẻ mệt mỏi.

Thẩm Nghi Thu rút tay , vuốt ve bụng :

- Đừng lo lắng, nặng nhẹ.

Dứt lời nàng lấy khăn đang để trán Uất Trì Việt xuống. Chỉ mới một lúc, mà khăn nóng đến mức phỏng tay.

Nàng nhúng khăn chậu nước lạnh, vắt khô hước, một nữa đắp lên trán Uất Trì Việt, bưng nước ấm tới đút cho , đó :

- Chàng ngủ thêm một lát .

Uất Trì Việt lắc đầu, ánh mắt dừng mặt nàng hồi lâu, nhưng vẫn đúng trọng tâm:

Ta nàng nhiều thêm vài . Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng hít sâu một :

Vậy mau khỏe lên , cho thoải mái, tới chán thì thôi.

Uất Trì Việt nhếch khóe miệng:

Làm chán , mười đời cũng đủ chứ. Ngừng một chút tiếp:

Kiếp Hoàng đế, nàng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-359.html.]

Không tại , dù hai bọn họ sống trong vô Cẩm Đường nhà gác cao, nhưng cuối cùng vẫn nhớ nhất viện tử nhỏ sân bé xíu, nhỏ tới mức duỗi tay duỗi chân cũng khó ở Linh Châu.

nếu kiếp , sống cùng nàng ở trong viện tử như thế, sinh mấy đứa trẻ. Bọn họ dư giả gì, kinh tế cũng chút eo hẹp. Có lẽ còn chữ vẽ tranh bán cho để kiếm tiền trang trải cho gia đình nữa.

Hắn hăng hái chăm chỉ, lẽ sẽ thi đậu tiến sĩ, cũng thể sẽ thi trượt, nhưng chắc chắn tình cảm của bọn họ mặn nồng.

Lần , quên tất cả chuyện của quá khứ, chỉ đơn giản ở bên , một cặp vợ chồng vui vẻ hạnh phúc.

Hắn nguyện vọng của cho nàng , nhưng dám . Hắn chỉ sợ kiếp Tiểu Hoàn bao giờ Tiểu Hoàn của nữa.

Nghĩ đến đây, :

- Hiện tại cũng .

Một thể quá tham lam, trộm cả đời . Mặc dù đời ngắn ngắn, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng trọn vẹn.

Biên giới bình , Tiết đảng diệt trừ, Thái tử là cốt nhục sinh của Tiểu Hoàn, nàng nhất định sẽ dạy dỗ thành một vị quân chủ minh, khi còn giỏi hơn cả cha . Có lẽ trời xanh ban thưởng cho một đời chỉ là để nốt những chuyện còn dang dở ở kiếp .

Hắn vuốt ve gương mặt Thẩm Nghi Thu:

Ta các nàng sẽ sống . Giao giang sơn Đại Yến trong tay nàng, cũng yên tâm.

Hắn khẽ một tiếng:

cẩn thận một chút, đừng trượt chân nữa đấy.

Thẩm Nghi Thu vẫn luôn cố nén nước mắt, lúc rốt cục cũng kìm nữa, nước mắt tràn mi mà , nghiến răng :

Uất Trì Việt, quên lúc đồng ý với chuyện gì ?

Ánh mắt Uất Trì Việt tràn đầy mê man.

Thẩm Nghi Thu nắm chặt bàn tay nóng hổi của , móng tay ghim sâu lòng bàn tay lúc nào , còn như đòi nợ:

Năm bốn tuổi cung, từng hứa...

Uất Trì Việt hiểu , khổ :

Sau đó lâu bệnh nặng, sốt cao mãi giảm. Sau khi khỏi hẳn thì còn nhớ rõ nữa, chứ cố ý quên mất.

Hắn nắm tay nàng:

- Khi đó đáp ứng với nàng cái gì?

Thẩm Nghi Thu câu hỏi khẽ của cho giật . "Ngươi chuyện ? Vì chịu lên tiếng?"

"Cây đao ? Có thích nó ? Nếu như ngươi mở miệng một câu, sẽ cho ngươi mượn sờ thử..."

"Tại mang vẻ mặt nhăn nhó như thế, một cái . Mới bé tí thế mà suốt ngày mang vẻ mặt buồn bã đau khổ, lớn lên trông lắm..."

"Ngươi một cái , gọi một tiếng a , sẽ cho ngươi mượn chơi một khắc đồng hồ..."

"Bọn đánh c.h.ế.t chó con của ngươi? Quá , ngày khác sẽ tìm con giống y đúc đem tới cho ngươi..."

"Muốn học cưỡi ngựa thì càng dễ hơn, dạy cho ngươi..."

"Đừng đau lòng nữa, chờ trưởng thành , nhất định sẽ đánh cho cái gì mà Đột Kỵ Thi với Thổ Phiên sợ chạy về nhà..."

"Muốn về Linh Châu gì khó, chẳng cũng chỉ là một ngàn dặm đường thôi , ngày khác sẽ đưa ngươi trở về..."

"Đại trượng phu lời hứa đáng ngàn vàng, cây đao tặng cho ngươi tín vật, về ngươi cầm đao tới tìm ..."

Loading...