TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 364

Cập nhật lúc: 2024-12-20 09:41:41
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có vết xe đổ của Uất Trì Khuyết Đức, nên lúc đế hậu bàn bạc đặt tên nhũ danh cho con, dám cái gì mà trăng tròn với trăng khuyết nữa, chỉ sợ khiến đứa nhỏ thiếu hụt gì đó thì nguy to.

Bọn họ rút kinh nghiệm xương máu, cho nên đứa bé thứ hai đặt là a Mãn.

Trong lòng hai đều đứa con gái. Thứ nhất là vì một đứa con trai, thêm một đứa cũng thấy hiếm lạ nữa. Thứ hai là sợ tiếp vết xe đổ, lỡ sinh đứa giống như Uất Trì Khuyết Đức, Thẩm Nghi Thu sợ sẽ quản nổi.

ông trời toại lòng , đứa bé thứ hai sinh , tiếp tục là một hoàng tử.

Hưng mà tính tình của Uất Trì nhị lang khác một trời một vực so với trưởng . Từ nhỏ đặc biệt an tĩnh, cho một quả cầu nhỏ nhiều màu sắc, thể một lăn lộn chơi hết nửa ngày.

Uất Trì Khuyết vốn tưởng rằng a nương sinh là để chơi cùng với , nhưng ai ngờ vui chút nào. Cả ngày ngoài trừ ăn thì chính là ngủ, nếu thì một chơi quả cầu hoặc chuông lục lạc. Đi đường , cũng chẳng gì hết. Có một tò mò vén tã lên xem xét, liền "oa oa" rõ to, hại a nương mắng.

Không bao lâu , liền mất hứng thú đối với .

Uất Trì Tiểu Mãn bớt nghịch ngợm, mới đầu khiến cho đế hậu hết sức vui mừng, âm thầm cảm thán trời xanh mắt. Có lẽ là do thấy bọn họ Đại lang giày vò quá thảm, nên lúc mới đưa tới Nhị lang ngoan như , đền bù cho tâm huyết hai năm nay của bọn họ.

Đến thiên tử cũng nhịn cảm khái:

Nhị lang thực sự là ngoan tới mức khiến khác đau lòng mà.

Lúc Uất Trì Khuyết đang treo cổ , suýt chút nữa là siết chặt đến mức ngất .

Mọi việc của Uất Trì a Mãn đều khiến cha bận tâm, chỉ một chuyện khiến khác lo lắng. Chính là dù hai tuổi nhưng vẫn chịu mở miệng chuyện, cũng quá thích phản ứng khác.

Thẩm Nghi Thu quan tâm, tránh khỏi suy nghĩ lung tung:

Lúc Đại lang đến một tuổi mở miệng gọi cha nương cùng ma ma , Nhị lang ...

Uất Trì Việt an ủi nàng:

Đứa nhỏ gì cũng sẽ mở miệng thôi, . Dành nhiều thời gian để dạy nó chút, sớm muộn gì cũng sẽ chuyện. Nhị lang tuy , nhưng thông minh mà.

Hắn với con trai nhỏ:

- A Mãn, chỉ xem lư hương ở ?

Uất Trì Mãn nhấc mí mắt lên phụ một chút, cúi đầu xuống, tiếp tục chơi chuông ngọc lục lạc của .

Uất Trì Việt thừa dịp kịp chuẩn liền nhanh tay đoạt lấy chuông lục lạc, đung đưa mắt :

Chỉ lư hương , cha sẽ trả chuông lục lạc cho con ngay lập tức.

Uất Trì Mãn chằm chằm chuông lục lạc một lát, cúi đầu xuống, nhặt con cá vàng nhỏ địa y bên cạnh lên tiếp tục chơi.

Nếu nhanh như nản lòng thì là Uất Trì Việt nhân trung long phượng*. Hắn nghĩ một kế, gọi cung nhân mang bút mực giấy nghiên tới, vẽ một con ch.ó cùng một con mèo nhỏ, đó hỏi:

*Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài , ý chỉ kiệt xuất, tài giỏi giữa những bình thường.

- A Mãn, con xem, là con hổ?

Uất Trì nhị lang tôn quý nâng mí mắt lên, ban cho cha ánh bức tranh. Vừa đó, trong đôi mắt đen như mực của tiểu hài tử hiện sự hoang mang hàng thật giá thật.

Thẩm Nghi Thu nỡ , liền ôm đứa nhỏ lên, liếc Uất Trì Việt một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-364.html.]

Con nó ngốc , chẳng lẽ như ?

Uất Trì a Mãn chỉ chuyện thôi, còn những ngốc, mà còn cực kì nhạy bén nữa.

Lúc một tuổi rưỡi, Uất Trì Uyên một tới khách. Chơi với đứa nhỏ nửa ngày, cảm khái với Uất Trì Việt:

A , đặt tên cho lão nhị là đúng . Đại lang là thiếu đạo đức, còn đứa chính là cái hũ nút.

Uất Trì Việt tẩm cho tên lắm mồm một trận, cũng để lời của ở trong lòng.

Hắn suy tư kiểm điểm , cảm thấy bản dạy dỗ đứa con trai thứ hai chú trọng như đứa thứ nhất. Đầu tiên vì trưởng tử là Thái tử, thứ hai là Uất Trì Khuyết Đức thể mặc kệ . Nhị nhi tử khiến khác lo, nên dễ dàng xem nhẹ.

Nghĩ đến đây, liền cố ý mang theo a Mãn ở bên nhiều hơn. Đứa nhỏ chút sợ lạ, theo gặp nhiều hơn cũng .

mỗi khi Uất Trì Việt ngoại thư phòng xử lý chính vụ, cũng thỉnh thoảng mang theo đứa con trai thứ hai. Cũng mang Thái tử theo, chỉ là Uất Trì Khuyết quá ầm ĩ, căn bản chịu yên, giống như a Mãn. Lúc bàn lý chính hoặc thảo luận chính sự với triều thần, thằng bé sẽ yên lặng chơi trong bình phong, chỉ cần để một tiểu thái giám trông coi là .

Lần đầu tiên Uất Trì a Mãn ở miệng chuyện là lúc hai tuổi rưỡi.

Cuối cùng Uất Trì Việt cũng cái gì gọi là một tiếng hót vang dội lòng dậy sóng.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Uất Trì Việt ôm con trai về Huy Chương cung dùng bữa tối, Thẩm Nghi Thu hỏi con trai theo thường lệ:

- A Mãn, hôm nay chơi vui ?

A Mãn ngoan ngoãn gật đầu, bên miệng hiện núm đồng tiền nhàn nhạt. Hắn giống trưởng khuôn mặt tựa tựa mẫu , nhưng cũng là giống cha nương. đôi mắt đào hoa rõ ràng thì giống phụ như đúc.

Theo thời gian Uất Trì a Mãn lớn lên từng chút một, đôi mắt đao hoa cũng càng giống a da khi còn bé, luôn khiến Thẩm Nghi Thu nhớ tới thiếu niên lúc nhỏ thấy trong cung, trong lòng cũng vì thế mềm nhũn .

Thẩm Nghi Thu qua ôm con trai, hỏi:

- A Mãn ở trong thư phòng cha chơi gì thế?

Nàng thường xuyên hỏi đủ các loại vấn đề, nhưng cũng trông cậy việc thực sự trả lời . Không ngờ , Uất Trì a Mãn yên lặng đầu phụ một hồi, bỗng nhiên :

Giả bát, phường lăng gấm mới loại vải mới, đưa một trăm tấm tới Bình Khang Phường*.

*Kỹ viện lớn nhất Trường An, dành cho ai quên =)) Câu rõ ràng mạch lạc, lưu loát đứt quãng. Thẩm Nghi Thu kích động thôi:

- A Mãn nhà chúng chuyện ?

Sau đó nàng lập tức lấy tinh thần, về phía Uất Trì Việt, mặt trầm xuống:

Con lời ý gì? Uất Trì Việt ngượng ngùng :

Chuyện nhỏ đáng nhắc tới. A Mãn chuyện , còn quan tâm những cái gì chứ?

Thẩm Nghi Thu giao con trai tay bảo mẫu, trừng mắt nam nhân một cái:

- Đi đây cho rõ ràng!

Uất Trì Việt nếu lúc còn che giấu, khỏi khiến

Hoàng hậu suy nghĩ lung tung, liền nhắm mắt :

- Nàng còn nhớ chuyện ở Khánh Châu ...?

Loading...