TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 366

Cập nhật lúc: 2024-12-20 09:43:28
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Trường An đang là thời điểm nóng nhất trong năm.

Buổi trưa qua , mặt trời lên cao, hai bên rãnh thoát nước của khu phố tản mùi hôi thối, hội tụ đầy ruồi nhặng giống như mây đen ở mặt đất. Một đội ngựa qua, bọn chúng mới tản "vo ve" bay mất.

Người đường cùng xe ngựa đều mặt mày xám tro, chỉ duy nhất một là hạc trong bầy gà.

Sở vương Uất Trì Việt ngọc cốt băng cơ*, từ đầu đến chân là mùi trầm hương, long não cùng bạc hà thẩm thấu. Những con côn trùng bẩn thỉu tự ti mặc cảm, dám tới gần dù chỉ nửa phân.

*Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của .

Tuy đang cải trang xuất hành, nhưng thể để mất thể diện . Đầu đội tử ngọc quan, bạch y dùng chỉ bạc thêu hoa văn đám mây, áo khoác ngoài bằng lụa mỏng màu xanh lá, cưỡi con ngựa Đại Uyển màu đen bộ lông bóng loáng, xương to gân lớn, hợp với yên trang vàng bạc. Vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, thắt lưng vải bao lấy eo gầy, đôi mắt đào hoa tuấn lãng, đúng là bao nhiêu ngọc thụ lâm phong.

Một một ngựa , bá tánh Trường An cũng chẳng xa lạ. Mỗi Sở vương điện hạ lên phố, đều là một dạng phong cảnh chói mắt. Người đường nhao nhao dừng chân quan sát, những tiểu nương tử lớn gan còn ném hoa ném quả về phía .

Uất Trì Việt nhanh nhẹn tránh một bông hoa hồng đang chuẩn bay mặt , khó khăn nghiêng về một bên để trái nho lướt qua , trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Hắn cố gắng hết sức thu liễm hào quang của bản , nhưng chẳng hiểu vẫn quá mức hấp dẫn khác. Mỗi ngoài đều nguy hiểm trùng trùng như , đúng là buồn tả nổi mà.

Cả đường "buồn rầu" đến chợ phía Tây, trực tiếp tới cửa hàng thư họa lớn nhất thành Trường An.

Chủ cửa hàng thấy liền tươi tiến lên tiếp đón hành lễ:

Tam điện hạ bất ngờ đại giá, xin thứ cho bộc mà tiếp đón từ xa.

Sở vương điện hạ nổi danh thích thư họa, là khách hàng lớn một của cửa hàng , cũng bao giờ keo kiệt tiền bạc, chỉ cần trúng thứ gì đó, vung tiền như rác là chuyện bình thường.

Có con buôn nào thích kiểu khách hàng vung tay quá trán chứ?

Uất Trì Việt khẽ gật đầu, tay phe phẩy quạt xếp bước cửa tiệm, khắp xung quanh:

Mấy ngày nay tác phẩm mới xuất sắc nào ? Khuôn mặt tươi của chủ tiệm sắp to như bông hoa cúc:

Ngày hôm mới vơ vét mấy cuốn trục cực phẩm khó , tiểu nhân đang định đưa đến phủ mời điện hạ bình phẩm, nghĩ đúng lúc vinh dự đón tiếp điện hạ...

Mời điện hạ bên trong tạm, đợi tiểu nhân sai dẫn điện hạ bên trong xem qua.

Vừa dẫn hậu điện nhã phòng, vách tường cố ý treo một bức Khê sơn tuyết, đúng là tác phẩm mà ngày thường thích nhất.

Thỉnh thoáng cũng đem mấy bức họa tự tay vẽ tới đây gửi bán, ký tên là Vân sơn cư sĩ. Không là vì tranh thủ kiếm chút tiền, chỉ là bình thường vẽ chỉ thể chia sẻ cho trong gia đình . Miệng của Uất Trì ngũ lang thì câu nào hồn, mẫu thì chỉ nhắm mắt khen , chỗ nào cũng cứ khen lấy . Một đám nô bộc liêu tá trong vương phủ thì chỉ cái a đua nịnh hót ba hoa chích choè là giỏi, lúc nào cũng khen điểm dừng.

Hắn ngày thường luôn than vãn tri âm khó tìm, đành tự tự thưởng, khó tránh khỏi cảm giác áo gấm đêm*.

Làm việc , tốn kém tiền của mà ai đến, ai trọng vọng, ví như mặc quần áo sang trọng, đẽ mà ban đêm thì cũng chẳng ai để ý tới.

Chủ tiệm tự bưng tới đĩa nho ướp lạnh, mật dưa cùng sữa đặc tới.

Uất Trì Việt cầm chén lên nhấp một ngụm sữa đặc, chỉ kiệt tác của chính , giống như lơ đãng :

Vẫn bán ? Chủ cửa hàng :

Màu vẽ của điện hạ chính là báu vật vô giá, khiến cho cửa tiệm tồi tàn của tiểu nhân rực rỡ phát sáng. Thường xuyên khách nhân tới đây dò hỏi, yêu thích nó cũng nhiều. Chỉ là những tầm thường bọn họ đều giá cả của bức tranh dọa sợ, cũng chỉ hậu duệ quý tộc như điện hạ mới thể bỏ ...

Uất Trì Việt lơ đễnh gật đầu. Nếu như Du Bá Nha* dễ tìm Chung Tử Kỳ* như , thì hai từ tri âm còn gì hiếm lạ nữa.

Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang. Sự tích phổ biến ở Trung Quốc cũng như Việt Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-366.html.]

Chủ cửa tiệm âm thầm thở phào một , gọi tiểu đồng mang thượng phẩm mới tìm gần đây dâng lên.

Một lát , tiểu đồng ôm theo bốn năm quyển trục tiến .

Uất Trì Việt mở một quyển , quan sát một lát liền buông xuống, lắc đầu:

- Quá bình thường, gì hiếm lạ.

Chủ cửa hàng cũng chẳng hề ngạc nhiên. Khả năng vẽ vời của bản vị chẳng , nhưng ánh mắt là độc nhất vô nhị. Suy cho cùng là vì đời thường xuyên xem mấy thứ đồ hơn , cũng chỉ đối với bản mây mù che mắt.

Rất tranh Uất Trì Việt xem hết ba quyển thư họa, một mức nào lọt mắt.

Hắn nhấc mí mắt lên :

Chỉ mấy thứ ? Chủ cửa hàng vội :

Thực vẫn còn một quyển trục nữa, cũng là của khách quý gửi bán... Xin điện hạ chờ cho một lát.

Dứt lời liền thì thầm rỉ tai với tiểu đồng một hồi.

Chỉ chốc lát tiểu đồng ôm một cái hộp dài khảm trai sơn hồng tới.

Uất Trì Việt nhẹ nhàng gõ quạt xếp, liếc mắt chủ tiệm một cái:

Có đồ còn che giấu, chẳng lẽ sợ đủ tiền trả? Chủ cửa hàng :

Sao dám, dám.

Vừa cẩn thận từng li từng tí lấy một quyển tranh cuộn trình lên cho Sở vương.

Uất Trì Việt mở bức tranh , hai mắt lập tức sáng ngời:

- Triển Tử Kiền*?

Triển Tử Kiền (展子虔) (550 – 604), ông từng giữ chức đô đốc và là đại phu (tức bác sĩ ngày nay) trong triều nhà Tùy. Tranh của ông giới họa sĩ đánh giá là "khắc họa tỉ mỉ, màu sắc hài hòa".

Tranh đề tài sơn thủy (chỉ các loại tranh chuyên vẽ cảnh núi non và sông nước) ở thời của Triển Tử Kiền chỗ của riêng nó, thế mà Triển Tử Kiền dành phần lớn cuộc đời chỉ để vẽ những bức tranh sơn thủy, dù rằng ông đánh giá là một họa sĩ diện ở thể loại.

Chủ cửa hàng :

Tiểu nhân từng Triển Tử Kiền "bình lâm tình tễ đồ" truyền , cho dù quý khách đây là tác phẩm của Triển Tử Kiền, nhưng tiểu nhân mắt mũi vụng về, phân biệt . Mà bức tranh đề lạc khoản, nên dám trình lên cho điện hạ xem xét.

Uất Trì Việt yên lặng quan sát hồi lâu, gật gật đầu:

Đích thực là của Triển Tử Kiền sai . Ở trong cung từng thấy bức "du xuân đồ*" của ông , bút pháp của bức tranh giống y như đúc, chắc chắn thể lầm ...

Lời còn dứt, bỗng nhiên bên ngoài mành truyền tới một tiếng nhạo nhẹ nhàng, giống như cọng lông chim khẽ lướt qua đáy lòng Uất Trì Việt.

Hắn chút hổ, giương mắt lên, loáng thoáng thấy một bóng qua lớp rèm châu thưa thớt.

Hắn nhíu nhíu mày:

- Các hạ gì chỉ giáo? Sao đây thẳng.

Chủ cửa hàng đang dậy đón khách, thì thanh nan của quạt trúc đẩy rèm châu , một thiếu niên áo xanh nội thất.

Uất Trì Việt khẽ giật , chỉ cảm thấy đem một dòng suối mát rót thẳng đáy mắt .

Loading...