TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-12-15 07:53:45
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bảo vật của Đông cung nhiều đếm nổi, đao là vật cũ từ nhiều năm , dễ mà tìm .
Lai Ngộ Hỉ bỏ hết sức lực, nhiều cung nhân của Đông cung nội thị cùng đồng tâm hiệp lực lục tung phòng lên, tìm chuôi đao cũng mất hơn một canh giờ.
Uất Trì Việt mở hộp gỗ trầm hương , từng nhiều ngày vuốt ve vật yêu quý tấm vải gấm màu xanh ngọc bích . Bây giờ tuy qua nhiều năm, mấy viên ngọc trân trâu vỏ đao vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ.
Hắn đưa tay sờ lên chỗ chạm khắc hoa văn chữ nho vỏ đao, đầu ngón tay liền cảm thấy quen thuộc.
Chắc đó cũng là duy nhất mà tặng đồ cho Thẩm thị.
Đời mỗi khi tới ngày lễ, đều theo quỷ củ trong cung mà ban thưởng một vài thứ gì đó cho lệ, lúc thì là gấm vóc, lúc là đồ dùng linh tinh, nhưng chỉ thanh hồ đao là ban thưởng, mà là tặng cho nàng.
đến cuối ngay cả thanh hồ đao nàng cũng cầm ngoài.
Uất trầm mặc một lúc, thu tay đóng nắp hộp sang Lai Ngộ Hỉ :
- Cất .
Lai Ngộ Hỉ đáp một tiếng, giống như hoà thượng sờ mãi thấy tóc, cũng hiểu thái tử điện hạ . hết cung nhân nội thị tìm bằng món đồ chơi từ thuở nhỏ, còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm. Ai dè chỉ một chút, sờ hai cái liền bảo đem cất .
-----
Bất tri bất giác năm ngày trôi qua, Đông cung vẫn yên tĩnh.
Giả thất Giả bát thấy chuyện bại lộ, mấy ngày nay trong lòng luôn lo lắng bất an, sợ thái tử điện hạ trách tội nên cố gắng nghĩ một lý do thật hợp lý để thoái thác.
Hai đối chất qua hơn bảy tám mươi để bảo đảm gì sai sót. Ai ngờ Thái tử điện hạ buồn bực trở về Đông cung phê duyệt tấu chương tới trưa. Ngày thứ hai như thường lệ tới Hoằng Giáo điện cùng quần thần thảo luận chính sự, khác gì ngày xưa. Tựa như quên Thẩm thất nương sạch sành sanh.
Ai nơm nớp lo sợ đợi mấy ngày, thấy thái tử ý xử trí bọn , cũng chẳng hỏi một tiếng. Cuối cùng khối đá nặng trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.
Một đêm trong cung, bọn họ vẫn là canh gác trực đêm ngoài phòng của thái tử.
Giả bát chứng nào tật nấy, trở bộ đang ngốc nghếch ngày xưa, ngây ngô :
Điện hạ hổ là đại trượng phu, cầm thì cũng buông xuống .
Tâm tư Giả thất so với tinh tế hơn nhiều, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi:
Người thường , đai trượng phu thiếu gì vợ. Thái tử điện hạ lấy vợ thì các tiểu cô nương gả cho điện hạ sẽ xếp hàng dài từ cửa Diêm Bình tới cửa Diên Hưng. Điện hạ là phận thế nào? Sao thể vì một nữ tử mà tinh thần chán nản chứ?
Giả bát đồng ý:
Vị Thẩm nương tử mỹ mạo vô song, so với Hà Cửu nương tử khi còn hơn mấy phần. Sợ là khó mà tìm thứ hai như ...
Giả thất nghẹn họng một chút, dùng tay đẩy trán một cái:
Ngươi ngốc ? Không thể cưới một lúc nhiều ? Một thì cưới nhiều . Mấy thì cưới mười , trăm . Đệ từng ba nghìn mỹ nữ ? Ba nghìn cộng còn bằng một ?
Sao thể so sánh như ...
Giả bát ôm đầu lầm bầm một tiếng, buồn bực :
Lần điện hạ thấy Thẩm tiểu nương tử cùng Ninh thập nhất lang gặp riêng tư, trở về mấy ngày thể ngủ , đám tiểu thái giám đều hành tới mệt mỏi quá sức. Ta cũng từng thấy điện hạ như bao giờ...
Giả thất trừng mắt :
Bớt linh tinh . Điện hạ thức khuya dậy sớm đó là vì chăm chỉ chính sự. Sao thể vì nữ nhân , đừng phỉ báng danh dự của điện hạ. Ninh thượng thư là quan lớn trong triều, còn điện hạ của chúng đường đường là thái tử điện hạ, thể cùng thần tử tranh đoạt nàng dâu? Thanh danh mặt mũi để ở chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-37.html.]
Mới tới đây, liền màn cửa "soạt" một tiếng vang lên, vành mắt đen sì của thái tử điện hạ xuất hiện mặt bọn :
- Thay chuẩn ngựa.
Giả thất lên sắc trời, là đêm tháng năm trăng . Đèn trong đình ánh sáng mập mờ chiếu hết một mảnh đen kịt, khỏi mờ mịt hỏi:
Không điện hạ ? Uất Trì Việt thản nhiên :
Ta Tử Vân quan một chuyến.
Thanh Hoa Cung Tử Vân Quan ở Lam Điền, là nơi Hoàng đế tu hành.
Giả thất và Giả bát đoán nhất định là Thái tử điện hạ chuyện quan trọng xin chỉ thị của vua. Bọn dám trì hoãn thêm, bận rộn sai khiến thuộc hạ chuẩn xe ngựa gấp.
Chưa đến một giây, hết thảy an bài sẵn sàng. Uất Trì Việt lên ngựa, ghìm chặt dây cương, đầu quét qua Giả thất và Giả bát một chút:
- Các dấu diếm sự tình của Thái tử phi, tội thể tha.
Giả thất dọa đến mức thăng thiên, Giả bát còn đang đem lời để biện bạch Giả thất một tay bịt miệng, lôi kéo quỳ rạp xuống đất.
Giả thất rạp mặt đất cũng dám thở mạnh một tiếng:
- Thuộc hạ tội, thỉnh điện hạ trách phạt.
Hắn xong ba chữ "Thái tử phi" liền chuyện lớn , việc của Thẩm thất nương gì sợ nhưng việc của Thái tử phi chắc chắn là việc lớn.
Giả bát kinh hãi khó hiểu, đại trượng phu cần vợ ? Không cùng thần tử tranh vợ ? Hắn tức giận liếc trưởng một cái, đúng là "uổng công tin ".
Uất Trì Việt im lặng lên tiếng bọn họ một hồi, lúc mới lên tiếng xử lý:
Phạt bổng lộc một năm, tự lĩnh bốn mươi trượng, chuồng trại nhà vệ sinh trong chuồng ngựa nửa năm về đều là do các ngươi quét dọn.
Ngừng một chút tiếp:
Bàn tán về thái tử phi, tội nặng thêm một bậc, phạt thêm bốn mươi trượng nữa.
Trong lòng hai lạnh một nửa, lãnh tám mươi trượng xuống , còn còn mạng mà dọn nhà xí nữa.
Thái tử điện hạ bình thường nhã nhặn khoan dung, hầu cận Đông cung cũng là quý tử quen . Giả thị chính là cháu của Trường Nhạc trưởng công chúa. Hai từng nhận qua hình phạt nặng nhất đó là quét chuồng ngựa, bao giờ nghĩ tới chạm vảy ngược của Thái tử.
Trong lòng hai ngừng kêu khổ, nhưng cũng dám xin tha.
Uất Trì Việt tiếp:
Ta việc các ngươi , nếu sẽ giữ bốn mươi trượng, để quan sát thêm.
Hai như đại xá, vội vàng bái lạy tạ ơn:
Lệnh của điện hạ, chúng thần dù tan xương nát thịt cũng quyết cho xong.
Uất Trì Việt liếc bọn một cái:
Không cần tan xương nát thịt, chỉ cần truyền bên ngoài một tin tức.
Cứ như khi phân phó xong hết, Uất Trì Việt nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, giục ngựa rời .
Thẩm Nghi Thu chính là thê tử của , là Thái tử phi của từ tới nay, dựa cái gì chắp tay nhường cho khác?