TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-12-15 11:27:27
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Núi Ly Sơn, Hoa Thanh Cung ở Triều Huyện phía đông thành Trường An, cách kinh thành hơn sáu mươi dặm.
Uất Trì Việt nhẹ nhàng cưỡi ngựa, chỉ dẫn theo hơn mười tên thị vệ đêm tối lên đường. Ra khỏi cổng Thông Hoa, cánh cổng đầu tiên ở cực bắc phía đông kinh thành. Hắn một đường roi thúc ngựa, buổi trưa ngày thứ hai đến phía Bắc chân núi Ly Sơn.
Những ngọn núi đầy mây và sương mù ngập tràn, một đoàn tiến Hoa Thanh Cung từ cổng Vương Kinh ở phía tây. Dọc đường dân chúng đông đúc, bách quan bá tính cùng vương công phủ san sát nối tiếp . Dù tên là "Rời cung" nhưng nghiễm nhiên nơi đây vẫn là một toà thành trì.
Khi Thái tử còn quá nhỏ để giám sát việc điều hành đất nước, Hoàng đế cho chuyển bộ triều đình đến chân núi Ly Sơn và một mực ở đó từ tháng mười cho đến tận mùa xuân năm .
Lúc khi đó trăm quan và vệ binh, thương buôn tụ họp. Bây giờ Thái tử giám sát đất nước, Hoàng đế liền vung tiền như nước, xe ngựa xa hoa tráng lệ, mây khói hương hoa nghi ngút thấy mặt trời.
Thành phố cung điện ánh nắng thiêu đốt tuy vô cùng xa hoa nhưng hiu quạnh, vắng vẻ.
Uất Trì Việt ở trong mắt, cảm thấy đau lòng. Hắn một lời, cưỡi ngựa xuyên qua thành cung, hướng về phía cung điện núi.
Rời cung thì nhập gia tuỳ tục. Cung điện thiết kế phù hợp với điều kiện địa phương. Những gian nhà cổ kính rải rác giữa núi xanh và rừng cây, nối với bằng các hành lang. Người ở giữa giống như đang mây, bốn phía cờ thêu hiệu lệnh rõ.
Thỉnh thoảng, những nữ tu trong cung điện đội khăn che mặt và đội mão hải quỳ, ăn mặc như cung nhân, qua gian hàng,
từ xa trông như ghé qua chốn thần tiên.
Đáng tiếc Thái tử điện hạ sinh hiểu phong tình, cung điện lâu đài cùng mỹ nhân thướt tha trong mắt , tất cả đều là lãng phí tiền của.
Khi đến Tử Vân Quan phía , một vị thái giám mặc đồ đạo sĩ ở bên trong bước nghênh đón.
Uất Trì Việt lệnh cho thị vệ chờ ở bên ngoài, bản thì xuống ngựa yết kiến.
Khi tới trong chính điện, tiểu thái giám liền bẩm báo, bên ngoài là một nội thị bên trong còn thêm một đạo sĩ.
Người nội thị là cận thần tín bên cạnh hoàng đế, vị đạo sĩ là "Đại đức" Tịnh Hư chân nhân Hoàng đế hết sức sủng ái.
Uất Trì Việt tuệ căn, cho dù từ cõi c.h.ế.t sống một cũng nhận thức . Thấy những lải nhải đạo đức, cứu vớt chúng sinh khiến cho một phàm tục xương cốt của đều thấy thoải mái.
Hắn liếc đạo sĩ gầy gò mặc áo tím, nhướng mày cũng ý cung kính đầu hỏi nội thị :
- Thánh nhân ?
Nội thị lộ vẻ mặt khó xử:
Thánh nhân hôm qua bế quan tu hành, bảy ngày mới thể xuất quan. Làm phiền điện hạ chờ thêm mấy ngày, điện hạ ngủ nơi nào? Nếu ngại lui tới Thiếu Dương viện tiện, bên trong Tử Vân quan viện xá thanh tịnh, nô tài lập tức sai quét dọn giường chiếu ...
Không cần.
Uất Trì Việt ngắt lời :
Ta chuyện quan trọng bẩm báo Thánh nhân ngay bây giờ, thể đợi bảy ngày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-38.html.]
Nội thị tỏ vẻ khó xử, nên thế nào cho . Vị "Đạo Đức" :
Thánh nhân sắp đắc đạo, bế quan quan trọng. Thánh nhân đặc biệt dặn dò, nếu quân tình khẩn cấp thì tất cả việc đều chờ xuất quan xong sẽ định đoạt . Xin điện hạ thứ .
Dứt lời đưa tay động tác vái chào. Hắn phong là đương kim thiên tử Quang Lộc đại phu, hoàng đế còn gọi một tiếng "A sư". Các hoàng tử và quý tộc trong thành Trường An và tất cả các đại thần đều đối với nhất mực cung kính. Chỉ mong thể ở mặt hoàng đế vài lời cho bọn họ.
Thái tử dù tôn quý thế nào cũng hoàng đế, mà lên đế vị vẫn còn nắm chắc. Hắn ngày qua ngày bạn với đế vương, đoán chắc thái tử cũng nể mặt ba phần.
Uất Trì Việt gật đầu:
Nếu chân nhân như , chỉ thể chờ đợi thôi. Tịnh Hư chân nhân lộ ý , thầm nghĩ quả nhiên...
Ai ngời Uất Trì Việt lời xoay chuyển:
Thường Văn chân nhân tính đến nay cũng hơn ba trăm tuổi, tu vi thâm hậu, xuất quỷ nhập thần. Chắc hẳn là nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, đối với chân nhân mà chắc cũng chỉ là thủ thuật nhỏ thôi nhỉ?
Tay đè lên nội kiếm bên hông, nửa đùa nửa thật :
Bây giờ mắt Thánh nhân đang bế quan, đang lúc rảnh rỗi. Chân nhân thể thi triển mấy chiêu cho một cái.
Hắn nhẹ, giọng điệu như đang đùa, nhưng cơn gió sắc bén lướt qua mắt cho đùa. Tịnh Hư chân nhân toát mồ hôi lạnh, rùng một cái.
Lão nội thị ở bên kinh ngạc nhảy dựng lên, giơ tay lau mồ hôi lạnh trán, vội vàng xoa dịu:
Điện hạ cứ đùa, đao kiếm mắt, nếu sai sót sẽ thương chân nhân ...
Uất Trì Việt :
Chỉ yêu tà hoặc đồ giả mới cái gậy sắt gây thương tích. Ngay đến mấy đùa nghịch tạp kĩ ở đầu đường cũng thể đao thương bất nhập. Chân nhân là thần tiên hạ phàm chân chính, chút chuyện nhỏ nhặt đáng kể, gì lo.
Dứt lời liền rút bội kiếm bên hông năm tấc, chỉ "keng" một tiếng.
Tịnh Hư chân nhân chịu nổi nữa, cũng thèm quan tâm đến quy tắc tu sĩ cần cúi đầu hoàng đế thế gia. Tất cả xương cốt và phong thái bất tử đều vứt bỏ, vội vàng quỳ xuống đất, run giọng :
Điện hạ là huyết mạch của Chân long thiên tử, cây sắt bình thường trong tay Điện hạ cũng thể trở thành thần binh lợi khí
... Căn cơ tu luyện của tiểu đạo nông cạn, nếu như tuỳ tiện tiếp nhận, đầu một nơi một nẻo cũng chỉ là chuyện nhỏ. nếu may bẩn thanh thần binh bảo kiếm của điện hạ, tiểu đạo cho dù mất hết tu vi cũng đủ chuộc tội.
Uất Trì Việt đẩy kiếm trong vỏ, cúi mặt lạnh lùng :
Có thể gặp thánh nhân ? Tịnh Hư chân nhân vội vàng :
Điện hạ cũng là phàm phu tục tử, tới cũng thành vấn đề. Ban nãy là tiểu đạo nhất thời sơ xuất.
Uất Trì Việt khinh thường một cái, chỉnh vạt áo ngay ngắn. Quay sang tên nội thị đang lau mồ hôi :
- Dẫn đường.