TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-12-15 11:28:26
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tịnh Hư chân nhân nội tâm lạnh giá, lưng mồ hôi rơi như mưa, trong lòng lẩm bẩm "xong đời "! Đời coi như xong .

Sắc mặt Uất Trì Việt đen sì chẳng khác gì đáy nồi, lạnh giọng :

- Không cho phép, tính !

Tịnh Hư chân nhân cho run lên, ba hồn bảy vía trở bên trong thể, bàn tay run rẩy thu hồi tiền bàn:

Điện hạ đúng, tiểu đạo học nghệ tinh thông, xin Thánh nhân - Thái tử điện hạ thứ tội.

Hắn đang bói nữa thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử điện hạ đang chằm chằm tay , trong lòng đột nhiên hiểu ý tứ : Nếu bói quẻ thì đôi tay của ngươi cần dùng tới nữa .

Hắn chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, nhất thời co rụt , trong lòng chợt mừng thầm, đặt đồng tiền bàn cho thẳng , cung kính nhường chỗ:

Người thường nghèo hơn giàu, tiểu đạo nghèo hèn thế , thể điện hạ bói toán ?

Muốn thì chính ngươi tự . Nếu bói quẻ hung thì cũng thể trách , ngươi chỉ còn nước tự c.h.ặ.t t.a.y thôi.

Uất Trì Việt nhúc nhích, chỉ quét mắt ba đồng tiền một chút.

Lão đạo hiểu ý, vội vàng tiến lên dùng ống tay áo cẩn thận lau sạch sẽ ba đồng tiền.

Hắn thầm nghĩ coi như lão yêu đạo mắt vẫn còn mấy phần tinh tường.

Mặc dù đối với mấy chuyện linh tinh luôn xem thường, nhưng hoài nghi chút nào việc thể bói quẻ nhất.

Quẻ xui, điềm gở, kiện cáo vô cớ, cả đều thua.

Uất Trì Việt cau mày:

- Tính đúng.

Nói xong liền quơ mấy đồng tiền.

Tịnh Hư chân nhân bao giờ thấy ông trời chơi như nên khỏi ngây . Trong lòng thầm nghĩ "A di đà phật", hổ là huyết mạch của thiên tử, cũng sợ trời đánh.

Đang suy nghĩ thì thấy Thái tử vung tay xuống.

Lão đạo sĩ rướn cổ lên , trong nháy mắt co rụt trở về.

Không quẻ, bế tắc thể giải tỏa, bất hoà.

Uất Trì Việt trầm mặt tới mức sắp nhỏ nước.

Hoàng đế im lặng một hồi, rốt cuộc chịu nổi nữa, ho khan hai tiếng, cau mày, lộ vẻ mặt ủ rũ:

Tam lang, ngươi mới nữ tử là con gái duy nhất của Thẩm tam lang, quẻ bói nhiều bốc quẻ chẳng lành, nghĩa là nữ tử phúc phận quá mỏng. Cha đều mất, chắc chắn nàng mang mệnh thiên sát cô tinh, mệnh cách như thể nào cưới . Ý trời như , sức thể chống đối .

Nói xong lời cuối cùng, thần sắc ông chút nghiêm nghị:

Việc ngươi cưới thê tử là việc của riêng gia đình, mà là việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, thể đùa .

Uất Trì Việt cảm thấy tim nhói lên một cái nặng nhẹ.

Hắn chuyện, chỉ đem từng viên từng viên đặt lên bàn.

Quẻ , trời đất bao la, hoà thuận, may mắn.

Uất Trì Việt hướng hoàng đế hành lễ, trầm giọng :

- Mọi chuyện con đều thể tự do quyết định.

Hắn yêu ai cưới ai, há thể chỉ dựa ba đồng tiền điều khiển.

Hoàng đế giận tái mặt, lỗ mũi nở to, mặt mũi tràn đầy vẻ tức giận.

Khuôn mặt bình thường phờ phạc tựa như sắp biến dạng.

Ông hướng bàn vỗ mạnh một cái, ba đồng tiền cũng theo đó mà nảy lên cao:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-40.html.]

- Ngươi đây là trái ý trời!

Cung nhân cùng tất cả nội thị trong điện đều quỳ xuống, rạp ở mặt đất, dám thở mạnh một tiếng.

Đạo sĩ Tịnh Hư vốn là ngoài cần cúi đầu, liền lặng lẽ lui về phía góc tường hai bước để tránh vạ lây.

Uất Trì Việt :

- Nhi thần hoảng sợ.

trong giọng nửa phần hoảng sợ.

Hoàng đế tức thở hổn hển, một cước đạp lăn bức tượng Tần vương tử cưỡi hạc bên cạnh lư hương, thanh lạnh lùng :

- Sao? Ngươi coi trẫm ?

Lò than và tro hương vương vãi khắp mặt đất, bức tượng Tần Vương nắp lò vỡ đôi.

Uất Trì Việt vẫn giữ nguyên bộ dáng dầu muối ăn, mí mắt cũng chả thèm nhấc lên:

- Nhi thần dám, khẩn cầu thánh nhân ban khẩu dụ.

Một khi hạ quyết tâm, gặp điểm trở ngại liền lùi bước, đó vốn tác phong của .

Hoàng đế giận tím mặt, trong lòng tự nhủ " chỉ mỗi đứa con trai là ngươi".

Trong lòng ông nghĩ đến, suýt chút nữa là đem lời thốt . May mà đầu óc còn nửa phần tỉnh táo nên mới kịp đem lời nuốt .

Thái tử cái quản đất nước mấy năm, trong triều gốc rễ ăn sâu. Trong mấy năm gần đây chuyện gì cũng trầm lão luyện, thủ đoạn cao siêu, phong thái của tiên đế năm đó.

Mà quan trọng nhất chính là lá bùa hộ mệnh của Bắc Môn đế quốc trong tay Trương thị. Ông Hoàng hậu đối xử với tình cảm như thế nào, lòng ông rõ.

Nếu thật sự hạ chiếu phế Thái tử, chừng cũng như là bê tảng đá đập chân .

Hoàng đế trong nháy mắt chuyển qua nhiều ý nghĩ, cuối cùng chỉ âm thầm thở dài một tiếng.

Hắn nhiều năm gì, bây giờ phế Thái tử thì thể phế ngay lập tức ?

Hoàng đế mới phát cáu một trận, tức giận trong lòng cũng vơi phân nửa, lúc chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân sức lực.

Uất Trì Việt quỳ gối hai bước, dậy nâng hoàng đế lên giường:

- A da bảo trọng.

Chỉ một tiếng "A da" thôi cũng đem chút lửa giận cuối cùng trong lòng ông dập tắt.

Ông vẫn nghiêm mặt như cũ:

Ngươi đến cuối cũng theo trẫm, nhất quyết cưới Thẩm thị ?

Ông cũng là khẳng định Thẩm thị là một nữ tử , chỉ là thể chấp nhận nhi tử ngỗ nghịch với như .

Uất Trì Việt rõ như lòng bàn tay tính tình của Hoàng đế. Trong lòng cũng rõ ông mượn cơ hội để thể hiện uy phong của cha. Lúc thần sắc ông dịu nhiều mới hướng sang Tịnh Hư chân nhân liếc một chút.

Tịnh Hư chân nhân lúc đó thấy phụ tử bọn bất hoà, chỉ hận thể biến thành con sâu, con kiến nhỏ để thông qua khe cửa chuồn . Lúc thấy Hoàng đế vẻ hoà hoãn, trong lòng ông ngầm chấp nhận, chỉ còn thiếu một bậc thang để xuống thôi.

Hắn bây giờ mới đất dụng võ.

Lão đạo hắng giọng một cái, phất trần trong tay phất lên một cái, hướng hoàng đế thi lễ :

- Khởi bẩm Thánh nhân, tiểu đạo một lời to gan .

Hoàng đế đối với Tịnh Hư chân nhân luôn luôn kính trọng, mặc dù thấy chút lỗ mãng nhưng cũng chỉ cho là do Thái tử hiếu thắng bố trí, ông liền vuốt cằm :

- A sư cứ việc thẳng.

Tịnh Hư chân nhân rung cây phất trần :

Mới tiểu đạo vô ý thấy, phụ mẫu của Thẩm thị qua đời ?

Hoàng đế gật đầu.

Loading...