TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-12-16 03:06:40
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Nghi Thu ngủ một lúc tới tận hoàng hôn, tỉnh dậy vẫn đan nửa sợi trường sinh như chuyện gì xảy , đó tìm một cái hộp cất .
Mặc dù rõ thể đem nó ngoài nhưng cũng coi như cho đến nơi đến chốn.
Tố Nga cũng giấu chuyện trong lòng , liền lẳng lặng đem sự tình kể hết cho Tương Nga. Hai cũng xảy chuyện gì, cũng dám kể cho bên ngoài . Các nàng chỉ thể tận tâm tận lực cẩn thận từng li từng tí hầu hạ Thẩm Nghi Thu, phảng phất như nàng là con búp bê sứ, đụng một cái liền vỡ tan.
Bọn họ lo lắng trong lòng, nhưng tiểu nương tử vẫn bình thường như cũ, vẫn nhàn nhã sống qua ngày. Không việc gì thì vẽ hoa vẽ cỏ, thì đánh cờ, cùng bọn họ chuyện nô đùa cũng khác gì đây, thậm chí khẩu vị so với còn hơn một chút.
Sau ba ngày, Ninh gia liền phái trả canh cho Thẩm Nghi Thu. Hôm , Thẩm lão phu nhân liền hoàng hậu tuyên triệu cung chuyện.
Sau khi Thẩm lão phu nhân từ trong cung trở về, lập tức sai gọi cháu gái tới Thành Hoè viện. Bà đem tin tức Ninh gia từ hôn cho nàng, đó :
May mà việc hai nhà nghị bên ngoài cũng gì hết, cũng coi như giữ thể diện cho hai nhà. Ninh gia chủ động trả canh, tuy chút thất lễ nhưng cũng coi như bớt nhiều chuyện khó xử.
Thẩm Nghi Thu cảm thấy ngoài ý chút nào, mắt nhàn nhạt tổ mẫu. Chỉ thấy từng nếp nhăn mắt bà đều đang chứa đựng ý , trong lòng khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Đời nàng Trương hoàng hậu chọn trúng, tổ mẫu cũng như bây giờ vui mừng khôn xiết. Nàng ở trong mắt, vẫn cố lừa dối cho rằng tổ mẫu vì yêu thương nên mới vui vẻ như .
Thẩm lão phu nhân :
Trong cung truyền tin tức , chắc hẳn cháu cũng thấy.
Thẩm Nghi Thu gật đầu:
- Cháu gái .
Thẩm lão phu nhân thoả mãn gật đầu:
Rất . Không quan tâm hơn thua mới đúng là nữ nhi của Thẩm gia . Lúc nào cháu cung, nhất định chú ý cẩn thận từ lời tới việc , phụng dưỡng Thánh nhân, chăm sóc hoàng hậu cùng Thái tử điện hạ. Cố gắng dốc sức dạy dỗ con cái, nhất định để khác đem .
Nếu là ngày thường, Thẩm Nghi Thu tuy trong lòng chấp nhận nhưng ngoài miệng vẫn thể qua loa vài câu. hôm nay, tâm trạng lấy lệ nàng cũng .
Thẩm lão phu nhân :
Cháu là của Thẩm gia , cùng Thẩm thị vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, đừng bao giờ quên gốc gác của . Bá phụ với thúc phụ của cháu lận đận long đong, cháu nhất định cố hết sức giúp đỡ.
kiếp , Thẩm lão phu nhân cũng từng lời khuyên nhủ tương tự, Thẩm Nghi Thu luôn coi đó như khuôn vàng thước ngọc. Ai ngờ nhóm bá phụ thúc phụ đánh gãy cờ trắng của nàng, sức vơ vét của cải. Tại lúc đó nghĩ tới cái gì mà " nhục cùng nhục"?
Về nhị bá nhậm chức thứ sử nhưng ăn hối lộ trái pháp luật, ngự sử vạch tội, cách chức tống ngục giam. Nàng vì cứu nhị thúc một mạng mà cởi trâm xuống chịu tội, tự xin phế hậu. Sau đó quỳ Tử thần điện một ngày, đổi một phá lệ duy nhất trong cuộc đời của Uất Trì Việt, giữ cho nhị bá một mạng.
Làm bao nhiêu chuyện như nhưng cuối cùng chỉ đổi một câu lạnh lùng của tổ mẫu "vô dụng".
Thẩm lão phu nhân thấy nàng trầm mặc , chỉ nghĩ nàng đang dốc lòng lắng , tiếp:
Hai vị bá phụ của cháu xuất chúng, ôm lòng tham vọng tiến xa nhưng kinh tế cho phép, thể việc ích cho xã hội, giống như viên ngọc đang phủ đầy bụi. Bây giờ Thái tử đang giám sát đất nước, chỉ cần tài là trọng dụng. Cháu chỉ cần tiến cử tài đức, cần bởi vì là mà chỗ kiêng kị.
Thẩm Nghi Thu một tiếng, thản nhiên :
Lời tổ mẫu dạy bảo, cháu gái đương nhiên dám trái. Chỉ là đại bá thì tầm thường gì, nhị bá thì tham lam hèn hạ vô độ. Nếu đề cử thì chính là việc hại nước hại dân, hại hại . Cháu gái sức lực hạn, tự lo cho bản còn xong nên xin tổ mẫu tha thứ cho cháu gái khó thể lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-47.html.]
Thẩm lão phu nhân khó thể tin, trong lòng nghĩ ngờ bản tuổi già nghễnh ngãng, nửa ngày mới tỉnh táo , nặng nề vỗ mạnh bàn một cái:
- Ngươi... Ngươi.. đúng là nghiệt chướng!
Bà nhất thời tức giận sôi sục, nắm chặt vạt áo há miệng thở hổn hển.
Hải Đường đang đợi ở bên cạnh vội vàng chạy tới vỗ n.g.ự.c vỗ lưng cho bà, cũng thèm để ý đến tôn ti, với Thẩm Nghi Thu:
Thất nương tử! Thẩm lão phu nhân vốn bệnh tim, Thất nương thể chọc giận như ?
Đời khi nhị bá ngục, Thẩm lão phu nhân cũng chả thấy bệnh tật gì, như thể thấy tổ mẫu thể gánh vác hết sóng gió.
Thẩm Nghi Thu cúi đầu, hạ trán sát xuống mặt đất:
- Cháu gái bất hiếu, vẫn xin tổ mẫu bảo trọng thể.
Thẩm lão phu nhân tức giận tới nỗi bật , chỉ mũi cháu gái :
Ngươi thì . Ngươi cho rằng ngươi gả Đông cung thì liền trở thành phượng hoàng bay lên trời ? Không Thẩm thị chống lưng, ngươi cũng chẳng là cái thá gì. Đừng quên, ngươi vẫn còn gả !
Thẩm Nghi Thu :
Nếu tổ mẫu thể thuyết phục đế hậu thu hồi mệnh lệnh, đối với cháu gái cũng như là ơn tái sinh.
Nàng dừng một chút :
Cháu gái tổ mẫu dạy dỗ nuôi lớn trưởng thành, tổ mẫu đánh giết, cháu gái cũng dám nửa phần oán hận.
Thẩm lão phu nhân suýt chút nữa ngất . Dù thánh chỉ trong cung ban xuống tới, nhưng hôm nay bà cung, Trương hoàng hậu cũng rõ chuyện. Nếu cháu gái gì bất trắc, chỉ sợ bộ Thẩm gia cũng khó tránh khỏi mang tội.
Thật đúng là đánh mà phạt cũng xong, chỉ thể tiếp tục đem đồ ăn ngon cung cấp cho nàng thôi.
Bà chỉ thể ngoài mạnh trong yếu mà trừng mắt cháu gái, nghiến răng nghiến lợi :
- Ngươi giỏi lắm!
Cuối cùng bà cũng chả nghĩ thủ đoạn thực tế gì để trừng phạt nàng, chỉ thể bắt nàng chép một trăm "Nữ giới", qua loa đuổi nàng khỏi viện tử nhắm mắt ngơ.
Thẩm Nghi Thu khỏi Thành Hoè viện, ngẩng đầu bầu trời xanh thẳm một chút, trong lòng thở phào một .
Vào cung thì cung thôi, chí ít thì Thẩm gia cũng thể nào gì nàng nữa.
Đi con đường cũ là , ít nhất là nơi rào cản và hố, tất cả đều rõ ràng bày mắt.
Lúc đó chỉ cần tìm một cái hố trông mắt, nhảy úp sấp là thể tự lo cho cuộc sống của .
Cũng tới một tuần , bà mai của Thái tử tới cửa ...