TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-12-16 03:11:10
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

là một , ai nỡ lòng đưa cho nữ nhi nhà mấy tiểu tỳ xinh thể mê hoặc lòng như thế ? Nhìn qua là mấy chịu an phận thủ thường .

Thẩm Nghi Thu nhăn mặt , giả bộ tức giận :

Nếu thẩm thẩm khách khí với cháu như thế thì chính là coi thường cháu .

Tiêu thị cũng gánh nổi tội danh khinh thường Thái tử phi, đành cắn răng nuốt nước bọt gượng :

- Vậy thì thẩm thẩm liền Bát cảm ơn cháu.

Trong lòng ngừng đem chồng mà mắng mấy chục mấy trăm . Nghĩ thì bây giờ mấy cũng ở tay , cho cùng với của hồi môn thì cũng là tuỳ ý , cùng lắm là nuôi thêm mấy miệng ăn thôi.

Thẩm Nghi Thu :

Mấy đều là tổ mẫu tỉ một chọn lựa, nhan sắc và tài năng đều hạng nhất. Nhất định thể giúp cho Bát như hổ mọc thêm cánh, thẩm thẩm đừng phí sức dùng việc khác, như chính là cô phụ tấm lòng của tổ mẫu đó.

Ánh mắt Tiêu thị tối sầm , nàng thì . bây giờ nhất định dặn dò bà nhất định đem mấy cùng với của hồi môn cho con gái, nếu theo thì cũng khó mà giải thích .

Thẩm Nghi Thu tiếp:

Thẩm đừng thấy ngạc nhiên. Ba , cháu cùng với Bát , Tứ tỷ tình cảm hề bình thường. Giờ Bát , Tứ tỷ cũng thể thiếu phần . Bây giờ Tứ thẩm chọn hai , còn hai thì phiền thẩm đưa tới cho Nhị thẩm. Tứ tỷ mới định chuyện hôn sự xong, cùng lắm là tới sang năm là tổ chức, vặn gom chung của hồi môn cho tỷ .

Tiêu thị khi xong, chỉ mỗi bà mà nhị phòng cũng phần thì trong lòng lập tức dễ chịu hơn một chút.

Thẩm Nghi Thu thoáng qua Phù Dung :

Như thẩm cũng , Phù Dung là mà lão phu nhân tâm đắc nhất, tổ mẫu ngày bình thường sinh hoạt thể thiếu nàng dù chỉ một khắc. Vậy thì thể tuỳ tiện đưa cho Thẩm , xin Thẩm đưa về cho tổ mẫu giúp cháu. Người cháu với tổ mẫu "tâm ý của , Thất nương xin ghi nhận trong lòng".

Tiêu thị nàng tới mức á khẩu lên lời, đó theo nàng ngơ ngác mang theo năm tiểu tỳ bước khỏi Trinh Thuận viện. Lúc bà mới ngạc nhiên phát hiện một tiểu nương tử mới mười lăm tuổi dắt mũi dẫn , một chút sức lực nào để phản bác.

Bây giờ nghĩ chỉ cảm thấy thể giải thích . Xuất của bà là từ nhất phủ quốc công, tuy là thứ nữ nhưng cảnh tượng nào mà từng thấy qua?

nãy bà cùng Thẩm thất nương đối diện , bà một chút dũng khí nào để phản bác .

Tiêu Thị nghĩ mãi vẫn thấy khó hiểu, lẽ nào đứa nhỏ Thất Nương thực sự là mệnh của phượng hoàng? Chứ nếu tại tuổi còn nhỏ mà khí phách như ?

Lúc tỉ mỉ chọn chọn lựa lựa trong bốn tỳ nữ, vất vả lắm mới chọn hai tư sắc kém nhất giữ . Còn hai thì mặt mày tối sầm mà đưa tới nhị phòng.

Thẩm tứ nương mới định một mối hôn sự . Nghe là cháu trai thứ hai của con trưởng phủ An Bình bá, nàng bây giờ vốn đang đắc ý. Ai ngờ Thẩm Nghi Thu một phát bay lên cây cao phượng hoàng, đoạt hết danh tiếng vốn của nàng. Bây giờ so sánh với Đông cung, Bình bá phủ đúng là vô cùng ảm đạm, nhạt nhoà.

Mấy ngày nay nàng vốn dĩ vẫn đang buồn bực, ngờ Thẩm Nghi Thu một tấc tiến thêm một thước, còn dám đưa mấy mỹ tỳ tới cho nàng. Dù là nàng ngày thường túc trí đa mưu, luôn tự coi là nữ Gia Cát nhưng lúc cũng chả nghĩ cách gì đối phó . Chỉ thể đập vỡ hai cái cốc, hất đổ ba cái bát tức hổn hển mà xuống giường ôm chăn .

Thanh Hoè viện là một quang cảnh khác. Thẩm lão phu nhân vốn cho là chủ động hoà, cháu gái đương nhiên sẽ cảm động tới rơi mắt, tự nhiên sẽ tìm tới nhận tội xin . Ai dè đợi nửa ngày cũng đợi Thẩm thất nương mà thấy Phù Dung ghét bỏ trở về.

Phù Dung đem hết mấy lời mà Thẩm thất nương cùng Tứ phu nhân đó kể cho lão phu nhân . Thẩm lão phu nhân xong hai mắt trợn trừng lên, miệng ngừng mắng "nghiệt chướng" lẩm bẩm:

Đáng lẽ lúc nên ném nó ở Tây Bắc, để cho nó tự sinh tự diệt!

Thẩm Nghi Thu đưa tiễn Tứ thẩm xong liền ngáp một cái, đang trở về phòng ngủ tiếp. Vừa mới tới hành lang bên đông sương phòng, thấy bên ngoài gõ cửa.

Nàng thở dài một , dừng bước.

Mặc dù nàng vui khi gả cho Uất Trì Việt, nhưng cũng thể thừa nhận, ở trong mắt ngoài đúng là một khối thịt mỡ to lớn mà nhiều ao ước.

triều đình bọn họ tranh giành trữ vị nhiều quá thành quen. Người Thái tử lúc nào cũng như đang băng mỏng, cẩn thận một chút sẽ khác kéo xuống khỏi ngựa. cho cùng thì mấy vị bằng tuổi Uất Trì Việt cho dù là thủ đoạn gia thế thì đều thể so với . Chưa cũng giám quốc mấy năm, căn cơ vững chắc, đem chức vị trữ quân vững vàng. Từ bản triều lập quốc cho tới nay gần như mấy ai như .

Vị trí Thái tử phi trọng lượng đúng là hề nhẹ, chỉ cần gì bất trắc xảy thì nàng chắc chắn chính là Hoàng hậu.

Đám Thẩm gia ai cũng đều ngưỡng mộ sự may mắn của Thẩm Thất nương, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi chọn là Thẩm Nghi Thu - một cô bé mồ côi. Nàng cha để dựa , cuối cùng là chỉ thể dựa các thúc bá cùng các tỷ khác ?

Bởi tâm tư luôn theo hướng gió thổi, nhân lúc nàng xuất các liền vội vàng cố gắng tới kết một phen.

Bao nhiêu tới Thẩm Nghi Thu cũng chẳng cự tuyệt một ai, nhưng nếu đưa cho nàng tiền tài lễ vật, bất kể là ít nhiều nàng cũng một mực từ chối. Chỉ cần cầu nàng, mặt Thái tử " hộ một vài câu" hoặc ám chỉ nàng hỗ trợ giúp đỡ việc mua quan bán chức, nàng liền thẳng thừng rằng lực bất tòng tâm.

Dù nàng sẽ cân nhắc giúp đỡ ai hết, thế nhưng nhiều vẫn đang ôm lòng cầu may. Bởi nơi luôn nhiều tìm tới nối đuôi ôm chân phật.

Cũng tới lúc là ai? Nàng vẫn đang suy nghĩ thì Tố Nga dẫn tới bước .

Thẩm Tam nương với vẻ mặt cứng đờ, mặt nàng đắp một lớp phấn dày, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay càng tròn như cục bột. Đôi môi khô khốc nứt nẻ, mí mắt sưng vù, chóp mũi đỏ ửng, vẻ như khi tới đây nàng một trận.

Vị Thẩm tam nương chính là khó đối phó nhất, bây giờ thấy bộ dáng nàng như thế , Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Nàng tiến lên phía vài bước hành lễ "tỷ tỷ", đó liền sai dâng lên.

Thẩm tam nương mặt đổi sắc :

Không cần phiền phức như , đến đây là để tặng thêm trang sức cho Thất , chỉ một lát sẽ ngay bây giờ.

Trong miệng nàng thì là tới đưa trang sức, nhưng ánh mắt giống như là lấy mạng .

Thẩm Nghi Thu nàng mà thấy sợ hãi trong lòng.

Thẩm tam nương sai tỳ nữ đem lễ vật dâng lên, chính là đồ của hoa yến ngày đó. Hôm Hoàng hậu ban thưởng mấy đoạn vải gấm trong cung, ngoài còn một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Thẩm Nghi Thu thấy chiếc hộp , ngay lập tức đoán đồ bên trong đó hẳn là cây trâm cài tóc .

Thẩm tam nương khoé miệng giật giật :

Những thứ tỷ tỷ đều cần dùng đến nữa, bây giờ Thất cung thì coi như đưa cho thêm trang .

Thẩm Nghi Thu thản nhiên cảm ơn.

Thẩm tam nương một hồi, im lặng lên tiếng. Bỗng nhiên nàng cúi sát đầu , mắt thẳng mắt Thẩm Nghi Thu:

Muội , ngươi lời gì với ? Thẩm Nghi Thu cau mày hiểu:

Tỷ cảm thấy nên với tỷ cái gì?

Thẩm tam nương lạnh một tiếng:

Ngươi đừng giả bộ ngốc nghếch nữa. Trước đám Tứ nương luôn ngươi , một mực tin. Bọn họ còn ngươi khắc , còn lén ở trong lòng mà thương hại ngươi ...

Khuôn mặt Thẩm Nghi Thu biến sắc, lạnh giọng đánh gãy lời nàng:

Ta cần Tam đường tỷ thương hại, nếu tỷ phần tâm tư , bằng hãy tự lo cho chính . Tỷ gả cho Thái tử ? Xem sự việc cây ngô đồng ở Thánh Thọ tự linh nghiệm , tỷ nên đổi thành bài văn khấn ở Tiến Phúc tự xem .

Thẩm tam nương nàng đ.â.m trúng tâm tư, bờ môi run cầm cập, mặt đỏ bừng lên, một đống phấn mặt cũng che khuôn mặt biến sắc.

Thẩm Nghi Thu đợi nàng lạnh lùng sang Tố Nga lệnh:

- Tiễn khách!

Tố Nga là từ Tây bắc theo Thẩm Nghi Thu tới Thẩm phủ, còn Tương Nga thì từng sống ở nơi khác nên cũng quá thiết gần gũi như nàng. Trong mắt nàng chỉ tiểu nương tử nhà thôi, bây giờ thấy Thẩm tam nương dùng lời châm chọc Thẩm Nghi Thu như thế, trong lòng nàng cũng tránh khỏi giống như đ.â.m một đao .

Khi đó Thẩm Nghi Thu mới trở về Thẩm gia, đem theo hạ nhân ở Tây bắc về cùng, Thẩm lão phu nhân cũng chỉ để cho nàng duy nhất một . Từ nhỏ nhũ mẫu dạy dỗ bên cạnh Thẩm Nghi Thu mà những "lời khiếm nhã, cử chỉ vô lễ, âm thanh thô tục" đều sẽ đuổi khỏi phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-49.html.]

Đoạn thời gian đó, cũng chỉ chủ tớ hai sống nương tựa .

Lúc Thẩm Nghi Thu đầu tiên thấy câu khắc c.h.ế.t phụ mẫu, nàng lúc đó thành một khối nhỏ, cả run run chực . Bộ dạng đó, Tố Nga cả đời cũng thể quên.

Nàng hốc mắt đỏ bừng lên, nghiêm mặt :

- Tam nương tử, mời!

Gần như là đuổi vị khỏi viện tử.

Những chuyện hỗn loạn kéo dài hơn một tháng, Thẩm gia đụng cái đinh mềm nên cũng dần dần hiểu . Thẩm thất nương những nhận , còn vong ân phụ nghĩa. Chỉ lo bản đắc đạo thành tiên, cũng nguyện ý đem theo gà chó nên bọn họ cũng đành lực bất lòng tâm, chỉ thể ở lưng chửi bới vài câu chứ cũng dám thẳng mặt đắc tội với nàng.

Trước cửa của Trinh Thuận viện cũng khôi phục sự yên bình giống như đây.

—————

Trong nháy mắt tới tháng bảy. Nhận thấy hôn lễ sắp diễn nên trong cung phái một nữ quan, phó mẫu cùng sư mẫu tới Thẩm phủ để chỉ dạy một nghi lễ trong ngày đại hôn cho Thái tử phi. Chuỗi ngày nhàn rỗi của Thẩm Nghi Thu cũng kết thúc từ đây.

May mắn , mấy việc nàng đều trải qua ở kiếp . Nghi lễ dù phiền phức dông dài nhưng nàng học nhanh thành thạo điêu luyện, gì khó khăn. Nữ quan liên tục gật đầu tán thưởng, lòng thầm nghĩ Hoàng hậu nương nương quả là đôi mắt tinh tường. Chọn một vị Thái tử phi đoan trang thông minh lịch sự, cử chỉ dáng vẻ đều thần thái hơn nhiều so với một vị phi tần ở trong cung lâu năm.

Thẩm Nghi Thu bọn họ là đáng tin cậy của Trương hoàng hậu nên đối xử với bọn họ lễ độ và nhã nhặn. Đến lúc cử hành hôn lễ tháng tám thì những trở nên thiết với nàng.

—————

Đảo mắt tới ngày đại hôn.

Hoàng hôn buổi chiều hôm nay Thái tử sẽ đích tới đây, đám Thẩm gia lúc như đang lâm đại địch.

Khẩn trương nhất lẽ là đôi vợ chồng Thẩm đại lang, bọn họ gánh vác hết luôn trách nhiệm cha cho Thẩm Nghi

Thu. Tất cả nghi lễ đều phép xảy một sai lầm nào, nếu chính là bất kính với thiên tử, coi thường Đông cung.

Thương cho bọn họ một lòng con gái gả Đông cung nhưng cuối cùng áo cưới giúp cho . Đáng giận nhất là chuyện cây ngô đồng biến khéo thành vụng , bây giờ như đang ghim ở trán của Thẩm đại lang, đồng liêu bạn cũ gặp đều mà châm chọc một câu:

Thẩm lang, thể mượn lá cây ngô đồng để ngắm phượng hoàng ?

Mấy Thẩm gia tuy rằng đều rằng Thẩm thất nương lạnh lùng tàn nhẫn nhưng dù Thẩm gia cũng là nơi xuất của Thái tử phi, nên ai ai cũng đều đặc biệt thể diện hơn. Từ Thẩm lão phu nhân cho tới những tên nô bộc tạp dịch tất cả đều hưởng ké hào quang.

Mấy nam tử trong Thẩm gia đều đang tính toán xem tí nữa gặp Thái tử thì nên bắt chuyện như thế nào. Tốt nhất là mấy chuyện kinh thiên động địa mới thể gây chú ý. Nếu lọt mắt xanh của , một bước lên mây là nhất định trong tầm tay. Các phòng chủ mẫu phu nhân cùng các tiểu nương tử thể ở phía xem lễ nên trong lòng vô cùng tiếc nuối. Nhóm hầu thì chỉ mong thể chiêm ngưỡng diện mạo của Thái tử điện hạ một chút, lúc bình thường thì đùn đẩy chịu việc, bây giờ thì tranh giành cướp đoạt lên việc ở đằng .

Cả nhà ai cũng sôi sục, nóng lòng. Chỉ Thẩm Nghi Thu vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như chẳng quan tâm chuyện gì đang diễn .

Nếu nàng vẫn là thiếu nữ mười lăm tuổi khi đó, lúc nhất định sẽ yên lòng, bối rối mà mơ ước. Đối với mới chỉ gặp mặt một sẽ dung mạo như thế nào? Tương lai sẽ chung sống với ?

bây giờ sống một , nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ khi thức dậy từ sáng sớm thế , chiếc khăn choàng và trâm cài tóc đầu nặng hơn so với trí nhớ của nàng, đè nàng đau hết cả cổ.

Lại nghĩ tới hôm nay cả ngày ăn uống gì, nàng chỉ mong ngày hôm nay nhanh chóng trôi qua.

Uất Trì Việt cũng dễ dàng hơn nàng chút nào.

Từ lúc sáng sớm lúc trời còn sáng hẳn thức dậy tắm rửa quần áo, một y phục dài nặng, xe ngựa tới Thừa Thiên môn, tiếp nhận triều bái của nhóm quan đó bái kiến Hoàng đế. Nghi thức phiền phức dài dòng cùng mấy lễ tế kéo dài suốt từ bình minh cho tới tận hoàng hôn mới xong.

Đời Uất Trì Việt luôn bất mãn Trương hoàng hậu tự ý tuyển Thẩm thị Thái tử phi cho nên đối với hôn lễ cũng chút kỳ vọng nào. Hắn chỉ coi đây là một lễ tế bình thường trong chùa, lễ tế ở bên ngoài, chỉ điều là rườm rà hơn một chút, theo lễ quan chỉ thị từng bước một.

kiếp chính tự chọn Thẩm thị, vì trải qua khá nhiều phen trắc trở nên bây giờ chỉ mong mau chóng thấy thê tử mà bỏ bao công sức để cưới về.

Đến tận lúc , tựa như leo lên ngọn núi cao chót vót và bây giờ chỉ còn một bước nữa là tới đỉnh, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.

Hắn chỉ cảm thấy mấy sung quan lễ như cố tình chống đối , cố ý đem từng chữ kéo rõ dài. Mãi mới chờ tới lúc lão hai chữ "kết thúc", bực Hoàng đế dậy chậm chạp như .

Hắn chỉ mong Hoàng đế nhanh chóng rời . Uất Trì Việt thấy bản chờ đợi hơn một năm , bây giờ cũng trì hoãn thêm nữa. Hắn quơ lấy lễ nến, nhanh chân chạy trèo leo lên xe ngựa, mang theo sổ ghi chép về hướng Thẩm phủ.

Hoàng thái tử xuất cung nghênh đón Thái tử phi nên bộ thành Trường An vô cùng huyên náo. Tất cả cùng đổ xô đường, chen chúc để xem. Tuy rằng Thái tử với Thái tử phi vẫn tới nhưng cũng ngăn sự hào hứng của bách tính.

Uất Trì Việt ngay ngắn nghiêm túc sở xe ngựa, vô cùng uy nghiêm hiển hách.

Thẩm Nghi Thu đang ở trong viện liền thấy tiếng kèn và tiếng xe ngựa đang tới gần, là đội ngũ nghênh đón tới.

Nàng liền thẳng lên, để cung nhân tuỳ ý khoác áo gấm lên cho , đưa tay cho tiểu tỳ dắt chậm rãi khỏi viện tử.

Các lễ quan ở phía dẫn đường, phó mẫu thỉnh thoảng hiệu chỉ dẫn. Sư mẫu cùng nữ quan một trái một bên cạnh để bảo vệ nàng, một đoàn đông đúc nối tiếp về phía viện.

Cùng lúc đó, xe ngựa của Uất Trì Việt rốt cục cũng tới cửa lớn của Thẩm phủ.

Uất Trì Việt xuống xe, trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng thể cùng Thẩm đại lang hỏi thăm đáp lễ theo nghi thức.

Thẩm đại lang nghĩ rằng thái tử đang thông qua lời mà quan sát nên ngừng biểu hiện các nghi thức rườm rà, thêm nhiều lời vô vị cần thiết. Quả nhiên phí một phen khổ tâm, trông thấy như Uất Trì Việt đang ghi tạc trong lòng.

May mắn Thẩm đại lang cũng dám quá lỗ mãng, chỉ dám dông dài một chút. Sau khi cảm thấy hết những điểm nổi bật của thì cũng dừng .

Uất Trì Việt chờ nổi nữa mà đưa tay tiếp nhận luôn đôi ngỗng trời từ tay quản súc.

Hoàng thái tử đại hôn dùng ngỗng trời để thực hiện nghi lễ, đôi ngỗng chọn vô cùng béo mập khỏe mạnh, dũng mãnh phi phàm. Cho dù trói hai chân, nhưng nó cũng chịu im chờ chết. Ngay khi Uất Trì Việt đưa tay bắt lấy thì một trong hai con bỗng vỗ cánh đập mạnh một cái, xoẹt qua mu bàn tay của Uất Trì Việt.

Uất Trì Việt chỉ cảm thấy bàn tay như cào mạnh một cái, đau xót rút tay về cúi đầu xem xét. Chỉ thấy mu bàn tay vương một vệt máu.

Trong hôn lễ của Thái tử thấy máu, thì cũng thấy như là việc chẳng lành.

Người chưởng súc cơ hồ dọa cho hồn phi phách tán, quỳ sấp mặt đất, cả run rẩy.

Uất Trì Việt trừng mắt con ngỗng béo dám gây chuyện bên một chút, nhưng mà con ngỗng là con ngỗng gan to bằng trời sợ là gì, nó còn hướng qua kêu to một tiếng "quác".

Uất Trì Việt còn cách nào khác, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ còn so đo với một con ngỗng . Hắn liền sang hỏi quản súc :

- Con ngỗng là ngỗng đực ngỗng cái?

Chưởng súc rõ thái tử điện hạ hỏi cái để gì, run lẩy bẩy đáp "là ngỗng cái".

Uất Trì Việt gật đầu :

- Vậy thì gì quan trọng.

Chưởng súc cũng cái gì quan trọng quan trọng, chỉ là cái đầu may mà vẫn còn giữ .

Uất Trì Việt lấy từ trong n.g.ự.c một cái khăn, gọi tên thái giám bên cạnh tới băng bó qua loa một chút, đó thản nhiên như việc gì bế hai con ngỗng trời lên.

Mọi mặt ở đó đều khâm phục phong thái nhẹ nhàng hào hoa cùng tính cách rộng lượng của Thái tử.

Uất Trì Việt đồng tình mà liếc mắt con ngỗng đực tay một chút. Lấy một con ngỗng cái hung dữ như thế, con ngỗng đực về còn chịu bao nhiêu đau khổ nữa.

Hắn mang theo một đôi ngỗng, theo lễ quan, dẫn theo tùy tùng, ngẩng đầu mà vòng qua cửa bình phong, tới đại sảnh, đến chính viện của Thẩm gia liền liền thấy trông Thẩm thị đang mặc váy áo đỏ thẫm, đầu đội hoa trâm. Bên cạnh là một đám nữ quan trong cung, phó mẫu cùng tỳ nữ chen chúc ở bên , đang chậm chạp về phía .

Loading...