TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 83

Cập nhật lúc: 2024-12-17 23:55:12
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uất Trì Việt và Thiệu An thảo luận trong thư phòng đến trưa, lúc lấy tinh thần thì trời gần chạng vạng.

Hai khỏi thư phòng, tiến trong viện. Uất Trì Việt liếc mắt thấy một thanh cung cứng đang đặt dựa chân tường, hiếu kỳ hỏi:

- Ngày bình thường a cữu cũng tập b.ắ.n cung ?

Tuy triều đại kì vọng nhiều về võ công nhưng Thiệu An bình thường nho nhã tuấn tú, cao gầy, dáng vẻ giống như là bình thường cưỡi ngựa b.ắ.n cung cho lắm.

Thiệu An :

Hồi bẩm điện hạ, đây là trò tiêu khiển của con trai thôi ạ. Khiến cho điện hạ chê .

Uất Trì Việt tập võ từ nhỏ, thấy mũi tên chồng chất ở bức tường đối diện, khỏi ngứa tay ngứa chân:

Có thể cho cô mượn cây cung qua một chút ?

Thiệu An vội :

- Xin điện hạ cứ tự nhiên.

Uất Trì Việt cầm lấy cây cung, thử kéo dây cung một chút thì cảm thấy vô cùng kinh hãi. Hắn bình thường thể kéo tối đa bảy thạch cung, ngày thường cũng chỉ dùng cây cung bốn, năm thạch. Vậy mà cây cung tới bảy thạch, trong lòng tự dưng dâng lên cảm giác khó chịu:

- Thiệu tiểu lang đúng là khỏe.

Hắn gọi Thiệu An là a cữu nhưng quên gọi Thiệu Trạch là biểu , Thiệu An bình thường cũng chẳng mấy khi để ý tới mấy chi tiết nên cũng chẳng phát hiện gì đó đúng, ông :

Điện hạ quá khen, thần dám nhận. Con trai thần cả ngày chả việc gì đàng hoàng, lười biếng, bất tài, quả thực đáng hổ thẹn.

Uất Trì Việt :

Võ công điêu luyện là cũng cực kỳ hiếm thấy . Ngày thể rong ruổi sa trường, mở mang lãnh thổ, cũng là một bậc tài. Nếu theo con đường tiến sĩ thì cũng thể theo con đường .

Thời kỳ đầu mới thành lập đất nước, các cánh tay đắc lực trong triều đều là văn võ song , đều thích đầu quân tướng lĩnh. Tuy nhiên trải qua một thời gian hoà bình dài, hiện nay đều trọng văn khinh võ, triều thần đều lấy xuất tiến sĩ khoa cử kiêu ngạo. Tuy cũng thi võ, nhưng nếu so võ cử với trạng nguyên thì đúng là trọng lượng khác một trời một vực.

Thiệu An cũng nghĩ là Thái tử chỉ đang an ủi thôi, ngờ :

Tiết độ sứ xưa nay đa phần là ngoại tộc, tuy dũng mãnh, thiện chiến nhưng ẩn chứa nhiều tai họa ngầm. Thế nên mới văn sĩ dễ kiếm, lương tướng khó tìm.

Trước đây Thiệu An luôn đau đầu vì đứa con trai độc nhất chịu việc đàng hoàng, bây giờ lời khen từ đáy lòng của Thái tử, khỏi cảm thấy xúc động:

Điện hạ minh tài trí, xa trông rộng, lòng lớn lao, quả thực tầm hạn hẹp như thần thể so sánh .

Uất Trì Việt :

A cữu quá khen, cũng chỉ là mấy lời trong lúc ngẫu hứng thôi, sẽ thành trò cho thiên hạ.

Hắn dừng một chút tiếp:

Thiệu tiểu lang đang ở ? Không việc gì thì mời đây bộc lộ tài năng một chút?

Thiệu An vội dám nhận câu "mời" gọi lão nô bộc tới hỏi một chút, "tiểu lang quân đang ở bếp giúp nương tử".

Uất Trì Việt vô cùng kinh ngạc, xưa nay luôn câu "quân tử xa nhà bếp", đạo lý đại trượng phu xuống phòng bếp giúp đỡ bao giờ.

Thiệu An thẹn tới mức đỏ cả mặt:

Để điện hạ chê , chúng thần nhà nghèo nên cũng để ý quá nhiều như . Cũng chẳng giấu gì điện hạ, chỉ con trai thần mà chính thần những ngày nghỉ rảnh rỗi cũng luôn bếp giúp đỡ các công việc cho thê tử.

Uất Trì Việt khỏi cảm thấy thương cảm. Thiệu An tuy xuất là tiến sĩ nhưng dù vẫn là quan lục phẩm, thế mà vẫn thê tử chèn ép, bắt mấy việc mất mặt như , đúng là đáng thương.

Nhìn Thiệu An đến cả một vị thất cũng , nghĩ tới vị Thiệu phu nhân , e là cũng thuộc dạng nữ nhân ghen tuông bậc nhất.

Thiệu An chỉ trong chốc lát mà Thái tử chuyển qua nhiều suy nghĩ như , vẫn tươi hớn hở với nô bộc:

- Gọi tiểu lang quân tới đây.

Buổi chiều Thẩm Nghi Thu nhàn rỗi việc gì nên dời cái ghế tiểu hổ tới bên trong hậu viện để biểu tỷ Thiệu Vân vẽ tranh. Ngoại tổ phụ của bọn họ từng vẽ tranh treo trong cung nên con cái, cháu chắt đều thông thạo vẽ vời. Cho dù là một múa đao cầm thương như Thiệu Trạch cũng giỏi cầm bút vẽ.

Thiệu Vân ngày thường lúc nào cũng như con khỉ chịu yên, chỉ lúc yên tĩnh vẽ tranh mới giống một nữ tử khuê các. Nhạc thị từ trong phòng bếp , lau đôi tay ướt sũng nước lên tạp dề ngó đầu qua .

Thiệu Vân nhặt bút ngẩng đầu lên :

A nương, bức tranh Đan Hoa của vẽ ?

Nhạc thị bật thành tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-83.html.]

Chỉ mấy công phu mèo ba chân mà cũng ngại, còn dám khoe khoang.

Thiệu Vân nghiêng đầu, ngắm nghía bức tranh một hồi gật đầu:

Ừm. Con cảm thấy , so với cha vẽ thì cũng kém bao nhiêu hết.

Nhạc thị liếc nàng một cái:

Bởi vì cha của ngươi cũng là công phu mèo ba chân thôi. Thiệu Vân kêu lên:

A, lời nhất định thể để cha thấy . Nhạc thị :

Ta cũng chẳng sợ thấy. Nếu về kĩ năng hội họa thì thể nhắc tới tổ phụ với cô mẫu của ngươi.

Cô mẫu của Thiệu Vân chính là mẫu của Thẩm Nghi Thu, nàng khỏi dựng lỗ tai lên để .

Nhạc thị tiếp:

Tổ phụ tuy , nhưng khi đó cô mẫu của ngươi còn lớn bằng ngươi bây giờ , năm đó nàng tên để vẽ bức "đại họa kinh biến", còn bài "Duy Ma Cật biến" trong chùa Đại Từ Ân cũng là chữ tay của cô mẫu ngươi.

Thẩm Nghi Thu nhớ sớm, nàng lờ mờ nhớ khi còn bé từng phụ qua. Khi đó cha mới đậu khoa tiến sĩ, cùng bạn trong khoa tới Đại Từ Ân để trèo lên tháp đề tên chùa, lúc đó trùng hợp thấy mẫu của nàng đang vẽ kinh biến tường, nên mới duyên phận về .

Nhớ tới phụ mẫu, nàng luôn một cảm giác mờ ảo chân thật. Ký ức Linh Châu nàng chôn ở đáy lòng, cho dù là thời điểm khổ sở thương tâm nhất, nàng cũng chỉ dám suy nghĩ lướt qua một chút thôi. Giống như là nếu suy nghĩ nhiều, những ký ức cũng sẽ giống như bức tranh chữ bức tường

chùa Đại Từ Ân, nhanh sẽ phai màu loang lổ, mất màu sắc tươi tắn vốn của nó.

Âm thanh của Nhạc thị đưa suy nghĩ của nàng bay xa:

Chúng ở vườn trạch , hơn phân nửa là nhờ cô mẫu ngươi vẽ tranh mới giành .

Nói tới đây, hốc mắt bà đỏ lên.

Thiệu Vân gác bút , qua ôm lấy bả vai của mẫu :

A nương đừng buồn nữa, hôm nay là ngày . Nếu cô mẫu ở trời linh, trông thấy tiểu Hoàn sống cũng sẽ vui mừng.

Thẩm Nghi Thu cũng khuyên ngủ:

Cữu mẫu đừng buồn nữa. Nhạc thị khịt mũi một cái:

Là cữu mẫu , hôm nay là ngày vui mà sướt mướt như thế .

Thiệu Vân trở bàn tre, cầm bút lên nữa:

Cũng may còn a hạng chót, cũng là kém nhất.

Nhạc thị khỏi nín , môi mỉm .

Thiệu Vân hỏi:

A còn đang ở bếp ? Người bảo gọt cho chúng một đĩa dưa hấu .

Nhạc thị vỗ lên đầu nàng một cái:

Muốn ăn thì tự mà gọt, suốt ngày sai khiến a của ngươi, tới lúc xuất giá thì bây giờ? Tiểu lang quân nhà ai thể chịu bà cô lười như ngươi?

Thiệu Vân đùa hí hửng:

Chẳng cha vẫn vui vẻ chịu đựng . Nhạc thị nổi giận nữa:

Đi . A ngươi cha gọi tới đằng cùng Thái tử điện hạ b.ắ.n cung .

Thiệu Vân "ai nha" một tiếng ném bút xuống, kéo tay Thẩm Nghi Thu:

- Tiểu Hoàn, chúng xem một chút .

Thẩm Nghi Thu cũng chút hiếu kì, liền nắm tay biểu tỷ tới ngoài viện. Nhạc thị hét lên ở phía :

- Đứng xa một chút, đừng để trúng tên.

Hai tỷ bước khỏi cánh của nhỏ ở nội viện liền "sưu" một tiếng, là tiếng của cung tên xuyên qua khí. Một mũi tên xuyên qua cả sân và cắm sâu tâm của đống mũi tên. Họ sang cầm cung, hoá là Uất Trì Việt.

Thiệu An và Thiệu Trạch nhịn mà tán thưởng một phen.

Loading...