TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-12-17 23:55:53
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời đổ mưa suốt đêm, Thẩm Nghi Thu nhớ nổi ngủ từ lúc nào. Lúc tỉnh dậy là tờ mờ sáng, mở mắt liền thấy một bóng cao lớn đang ở bên ngoài trướng.
Nàng dụi dụi hai mắt, phát hiện Uất Trì Việt đang đưa lưng về phía nàng một công phục, đội ngọc quan, bên hông đeo đai lưng bằng ngọc. Chẳng tại gọi cung nhân đến hầu hạ y phục.
Thẩm Nghi Thu nhúc nhích, lụa sa tanh cọ phát âm thanh sột soạt, Úy Trì Việt thấy động tĩnh, xoay thản nhiên :
Ta đánh thức nàng ? Thẩm Nghi Thu :
Là thần tự tỉnh , điện hạ ngoài ? Ngữ khí của Uất Trì Việt vẫn nhàn nhạt như cũ:
Ta tới Thái Cực cung triệu quan để thảo thuận chính sự nên một bước.
Khuôn mặt của ẩn trong bóng tối, cách tấm màn trướng bằng vải xa tanh càng thêm rõ . Thẩm Nghi Thu dậy khoác thêm áo ngoài:
Để quần áo cho điện hạ. Uất Trì Việt :
Không cần, tự là . Thời gian vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm một lát . Sau khi hồi cung sẽ sai tới đón nàng.
Đời , Thẩm Nghi Thu vẫn luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao, bao giờ dậy sớm hầu hạ quần áo cung tiễn lên triều. Hiện tại nàng cũng chẳng cảm thấy gì thích hợp, chỉ :
Bên ngoài trời mưa, điện hạ đến Thái Cực Cung ? Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích:
- Không cần lo lắng, trời tạnh mưa .
Hắn như , Thẩm Nghi Thu cũng coi là thật, chẳng lo lắng nữa. Nàng chỉ :
- Thiếp cung tiễn điện hạ.
Uất Trì Việt hé môi, nhưng cuối cùng vẫn gì, lẳng lặng tới cửa, vén rèm tre lên, lập tức nội thị chạy theo bung dù cho . Uất Trì Việt cũng mặc kệ, tới sân cáo từ với Thiệu gia. Sau đó sai đưa ngựa tới, trở lên ngựa thúc một cái bụng ngựa, xông bên trong màn mưa.
Nội thị với mấy tuỳ tùng rõ chuyện gì, chỉ Thái tử đợi xe ngựa trong cung tới nên nhanh chóng cưỡi ngựa hồi cung trong trời mưa tầm tã. Nhất định là trong cung chuyện gì khẩn cấp nên mới vội vàng cưỡi ngựa cung như .
Mưa nhỏ hơn nhiều so với đêm qua, nhưng giờ mưa ào ào rơi xuống như hàng ngàn sợi tơ nhỏ, từ bầu trời xám xịt tối tăm rơi xuống, trời đất giống như bao phủ trong một bức màn vô biên.
Đường phố lầy lội chịu , Uất Trì Việt giục ngựa phi nước đại, nước bùn b.ắ.n tung toé, b.ắ.n lên cả chiếc áo xanh gấm của . Áo ngoài của Uất Trì Việt ngấm nước mưa, nhiều bùn đất b.ắ.n lên khiến bộ dạng vô cùng chật vật.
càng chật vật hơn vẫn là tâm trạng của lúc .
Hắn hai đời, từng đặt quá nhiều tâm tư lên một nữ tử nào cả. Đời cho dù mang tiếng là sủng ái Hà thục phi, nhưng cũng chỉ là khi giải quyết công việc xong, chút thời gian rảnh rỗi mới tới gặp nàng một lúc, thưởng cho nàng trang sức gấm vóc. Khi nàng thì cùng lắm là nhẫn nại tính tình vài câu dỗ dành để an ủi một chút. Hắn là bậc quân vương, lời đoán ý là bổn phận của các phi tần. Tại mất thời gian tìm hiểu tâm tư của một nữ tử?
Từ khi trọng sinh đến nay, vì Thẩm thị bao nhiêu việc, nỗ lực tâm huyết, vượt qua khỏi dự kiến của .
Hắn nghĩ những việc đủ để đả động tới chân tình của bất kì một nữ tử nào thế gian. một cái lưng của
Thẩm Nghi Thu đêm qua giống như là một gáo nước lạnh dội đầu , khiến trở tay kịp.
Một nữ tử kháng cự phu quân của như thế, nếu là trong lòng khác thì cũng thể nghĩ một lý do nào khác cả.
Uất Trì Việt từ nhỏ tài giỏi xuất chúng trong tất cả việc. Hắn tài năng phi thường, lòng kiên nhẫn. Cho dù là việc khó tới nữa, cũng thể nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để thành, từng nếm thử qua mùi vị của sự thất bại.
Hắn nghĩ tới thê tử mà cưới hỏi đàng hoàng kiếp là đời đối với một mảnh si tình, vị thê tử tiếc mạng mà tuẫn tình chung với .
Thế mà mới chỉ gặp Ninh Ngạn Chiêu một mà nhớ mãi quên.
Uất Trì Việt cảm thấy dường như trong lồng n.g.ự.c một đống sợi tơ quấn tròn thành một đoàn. Tới tận khi cửa lâu của Thừa Thiên Môn cung Thái Cực xuất hiện mắt mà muộn phiền trong lòng vẫn cách giải như cũ.
Một lát tới cửa Vĩnh An môn, Uất Trì Việt siết cương để ngựa chậm . Thị vệ giữ cửa đều nhận Thái tử, lập tức tiến lên hành lễ. Uất Trì Việt khẽ gật đầu, tiếp tục giục ngựa phi nhanh, trực tiếp tới Thiên Thu điện.
Sau khi xuống ngựa, tới tịnh thất phía tắm rửa qua loa một phen, sang y phục sạch sẽ, xoã tóc ướt lệnh cho gia nhân tới trung thư, môn hạ cùng các bộ quan giải để mời chúng thần tới nghị sự.
Chuyện nghĩ thì thôi nghĩ nữa. Trên vai gánh vác trách nhiệm của giang sơn xã tắc, cũng nên bỏ tâm tư sức lực nữ tử gì.
Chưa tới một lúc , đám triều thần ngo ngoe rục rịch đội mưa tới đây, cũng che dù, hoặc mặc áo tơi tới.
Uất Trì Việt mời quần thần chỗ, đem phương án vận tải đường thủy hôm qua cùng Thiệu An thảo luận . Để quần thần tự tiếp thu ý kiến lẫn , đó cùng nghiêm túc thương nghị.
Uất Trì Việt một lòng tập trung công việc chính sự, khiến cho những chuyện vui tạm thời quên sạch sành sanh.
Nửa ngày trôi qua, mưa ngừng, trời quang mây tạnh, Uất Trì Việt thấy trời gần đến trưa, liền lời xin tiếp với triều thần:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-85.html.]
Việc lớn, thể giải quyết trong chốc lát , nên phiền chư vị còn hao tổn nhiều tâm trí.
Dứt lời liền chuẩn bước , mới tới mái hiên bên , bí giám thư Nguỵ Ngôn đuổi theo :
- Điện hạ xin dừng bước.
Uất Trì Việt dừng bước, đầu :
Nguỵ công gì chỉ giáo? Ngụy Ngôn :
Không dám dám, chỉ là thần đột nhiên nhớ một chuyện. Ngày hôm thần sai đưa hai quyển cử tử văn đến trong cung của điện hạ, trong đó một quyển là cháu của Ninh thượng thư , văn cũng khá . Mong điện hạ bớt chút thời gian xem qua một chút.
Hai mắt Uất Trì Việt sáng lên:
Gần đây công việc bận bịu quá, kịp xem qua. Không Nguỵ công là đang đến vị công tử nào của nhà Ninh thượng thư?
Ngụy Ngôn :
- Là Thập nhất công tử của nhị phòng.
Uất Trì Việt bất động thanh sắc gật gật đầu:
Ta , phiền Nguỵ công tiến cử hiền tài. Ngụy Ngôn vội :
Thần thể đảm đương nổi lời khen của điện hạ. Cũng dối gạt điện hạ, Ninh lão thượng thư ơn tri ngộ với thần, nhưng việc tiến cử Ninh tiểu công tử là xuất phát từ một mảnh công tâm, trời đất thể chứng giám.
Nguỵ công một lòng vì xã tắc tiến cử tài, cô vô cùng cảm kích.
Nói thì như thế, nhưng trong lòng cũng vô cùng rõ ràng. Đền đáp ân công với một lòng vì nước đều là danh nghĩa, Nguỵ Ngôn cùng Lễ bộ thị lang hợp mới là thật.
Mà Lễ bộ thị lang với Ninh lão thượng thư thù ghét là chuyện mà ai cũng . Một hành động của Nguỵ Ngôn thứ nhất biểu hiện bản là tôn sư trọng đạo, ơn tất báo. Thứ hai thể cho kẻ thù một cái hố lớn nhỏ, thứ ba Ninh thập nhất lang quả thực là thông minh tài giỏi. Bây giờ tiến cử, cũng sẽ nợ một ân tình. Quả thực là một công ba việc.
mà tâm tư đáng trách, Uất Trì Việt chỉ tham khảo ý kiến của , đồng ý sẽ cẩn thận kỹ hành quyển của Ninh Ngạn Chiêu.
Sau khi trở Đông cung, lập tức tới thư phòng, đó sai thái giám tìm sách của Ninh thập nhất lang.
Mặc kệ Thái tử phi của ý với Ninh thập nhất lang , nhưng công là công, tư là tư. Trong lòng Uất Trì Việt dù khó chịu như thế nào cũng sẽ đem chuyện công để giải quyết chuyện tư. Ninh Ngạn Chiêu tài năng, khí chất, thể cần chứ?
Đời một năm mới nâng lên tiến sĩ khoa, nhưng sớm hơn đời một năm. Cũng là vì nguyên do gì, nhưng nếu thể quan sớm một năm thì bên cạnh thêm một trợ thủ đắc lực, Uất Trì Việt đương nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.
Uất Trì Việt ở một bên suy nghĩ, một bên chờ thái giám tìm kiếm hành quyển. Ai ngờ bọn họ lật lưng hết mấy quyển trục giá sách mấy liền nhưng cũng tìm thấy hành quyển của Ninh Ngạn Chiêu.
Lúc Uất Trì Việt mới nhớ , ngày đó chính sai đưa một loạt quyển trục tới Thừa Ân điện. Như chắc quyển trục của Ninh Ngạn Chiêu cũng trong đó.
Nghĩ đến đây, lòng khỏi trầm xuống. Thẩm Nghi Thu thấy quyển trục đó ?
Hắn lập tức phắt lên:
- Đi tới Thừa Ân điện.
Bây giờ Thái tử phi còn đang ở Thiệu gia trở về, mấy thái giám cũng chẳng thể hiểu . mà Thái tử , bọn họ cũng thể "" , nên lập tức chuẩn liễn.
Tới Thừa Ân điện, Uất Trì Việt trực tiếp thẳng tới phía đông điện, cho lui hết cung nhân cùng nội thị, đó tới kệ sách.
Xuôi theo bức tường là một loạt giá sách chất đầy thư quyển, Uất Trì Việt tuỳ ý lấy một vài quyển treo thẻ qua. Bên kệ ngoại trừ sổ sách bên ngoài, hầu hết đều là thơ và tuyển tập sách lịch sử đời Hán Nguỵ. Hắn đoán sai, Thẩm Nghi Thu quả nhiên nhiều loại sách, chứ chỉ thích xem mỗi "Liệt nữ truyện". Hắn lúc cũng luôn hiểu vì Thẩm thị yêu thích Liệt nữ truyện tới mức thể buông tay như .
Lời của những nữ tử trong sách , cử chỉ cũng dịu dàng lễ nghĩa thể gương cho noi theo. nếu về văn vẻ thông tình đạt lý thì tới, nàng từng qua "Tả truyện", "Sử ký" , thể xem bộ "Liệt nữ truyện" như bảo bối ?
Vậy chắc hẳn là nàng cũng thích "Liệt nữ truyện"? Kiếp nàng luôn để ở bàn, hẳn là chỉ đang bộ thôi? Sau khi c.h.ế.t sống một , bây giờ đến giả bộ nàng cũng lười chẳng nữa?
Uất Trì Việt càng nghĩ càng khẳng định chuyện tới tám chín phần chính là như .
Khó trách bức tranh "Liệt nữ truyện" tỉ mỉ khắc họa, nàng vứt bỏ như giày rách. chắc nguyên do cũng là vì nhỉ.
Ý nghĩ nảy sinh khiến cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Hắn tiếp tục tìm lượt giá sách, tìm tới cái giá đỡ thứ tư, chỉ thấy đó nhiều văn tập truyền kì cùng hành quyển bài thi. Nghĩ chắc là do gần đây nàng sai sưu tầm về, còn đám hành quyển chồng chất mà sai đem tới xếp ở giá đỡ tầng thứ ba.
Uất Trì Việt đem mười mấy quyển trục văn để lên bàn lượt mở xem. Xem tới quyển thứ tư, thì thấy tên của Ninh Ngạn Chiêu xuất hiện lù lù quyển sách.