TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:31:05
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật lòng mà , Chung Ly quả là một mỹ nam.
Ít nhất thì trong suốt gần trăm năm chu du của Phó Yểu, nam nhân mà vẻ ngoài thể sánh ngang với Chung Ly chỉ đếm đầu ngón tay.
Một mỹ nam như giờ mang theo men say, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng như mặc tàn phá, Phó Yểu đột nhiên hiểu cảm giác của vị trưởng công chúa nuôi mười tám mỹ nam tử trong cung từ một quyển dã sử từng là như thế nào.
“Này.” Nàng vỗ lên ngọc quan: “Sao uống nhiều thế, ngươi đống rượu quý cỡ nào ?”
Chung Lý thèm mở mắt: “Rượu hình như do nhưỡng?”
“Ấy, còn tỉnh ?” Phó Yểu khoanh tay ngực: “Ta mặc kệ, trúng thì sớm muộn gì cũng là của .”
Chung Ly : “Ở đây ngươi trúng cái gì thì cứ lấy thoải mái .”
“Thôi thôi, tự nhiên hôm nay ngươi mất cái tính keo kiệt quen tẹo nào.”
Chung Ly cuối cùng cũng mở mắt, Phó Yểu : “Ta chép hết sách .” “Cái gì?” Phó Yểu rõ.
“Trước cho rằng chép sách sẽ chép lâu, nhưng hôm qua chép xong . Ta vốn định cứ như , ngoài du ngoạn một chút hoặc là biến thành nào đó, ở nhân gian một thời gian. đột nhiên nhận , còn hứng thú với những việc đó nữa. Giống như ngươi ăn một món ăn quá lâu cũng sẽ thấy ngán , một việc mà quá nhiều cũng sẽ thấy thật vô vị. Người sống quá lâu, cũng sẽ chết.” Chung Ly bức tranh trần nhà: “Có lẽ, .”
Phó Yểu hiểu: “Thật những bên cạnh đều sẽ rời . đột nhiên thừa hưởng nhiều di sản như thế , thật sự thấy hưng phấn, mà tối nay ngủ, khi đến mơ cũng sẽ bật tỉnh luôn quá.” Nàng dựa ngọc quan, cầm vò rượu lên uống: “Nếu thì đừng ngại cho rằng luyến tiếc. Ta cứ cảm giác đó còn một đoạn yêu hận tình thù.”
“Không gì luyến tiếc cả.” Chung Ly đổi tư thế, tiếp tục dựa thành quan tài: “Lúc c.h.ế.t thấy nàng vì mà rơi một giọt nước mắt. Đó là đầu tiên vì mà , cũng chẳng nhớ kỹ tới . Thật và nàng mới chỉ gặp đúng ba , thậm chí còn tên của nàng. Đôi lúc nghĩ, linh hồn cứ mãi chịu rời là vì vẫn luôn nhớ mong . cũng lúc sẽ hận, hận nàng dùng một giọt nước mắt mà níu kéo lâu tới . Chỉ là tới tận bây giờ, còn oán hận gì nữa, cũng còn đau khổ, chỉ là thấy quá chán ngán, lẽ nên rời .”
“Tốt quá.” Phó Yểu uống một ngụm rượu: “Ít nhất ngươi thế cũng nghĩa là buông xuôi hết tất cả, còn gì tiếc nuối.”
Chung Ly về phía nàng: “Còn ngươi thì , vẫn cứ nán thế gian .”
“Ta .” Phó Yểu ném vò rượu sang một bên, xoay đối diện với y, : “Ngươi xích chút , để cảm nhận thử cảm giác trong quan tài của ngươi.”
Ngọc quan rộng, hai song song vẫn .
Chung Ly nhích sang bên cạnh, Phó Yểu xuống cạnh đùi y, đầu gối lên một chiếc gối bằng ngọc, than thở : “Quả nhiên ngọc quan là thoải mái nhất, xung quanh thấy mùi tiền, trong cũng cần sợ hãi gì cả.”
“Ngươi sợ cái gì?”
“Thứ sợ nhất đời là quan tài. Trong ký ức của , nó lúc nào cũng tối tăm, khó thở và đầy tuyệt vọng.” Phó Yểu nhắm hai mắt .
Chung Ly ngẩn : “Ý ngươi là…”
“Ừ. Lúc bọn họ đóng đinh lên nắp quan tài, vẫn còn sống.”
…
Bên ngoài, Tam Nương đang xem một quyển sách chép tay, đột nhiên thấy tiếng “loảng xoảng” bên cạnh, nàng đầu thì thấy Triệu Hưng Thái ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Hưng Thái!” Nàng vội vã chạy tới, đặt tay xuống mũi, thấy còn hô hấp thì mới nhẹ nhàng thở . Nàng đầu , thấy bên cạnh còn một chiếc ly ngọc bằng ngà voi, lập tức hiểu .
“Hắn uống rượu ở đây?” Tô Lâm Thu cũng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-101.html.]
“Ừ.” Tam Nương nhịn mà nhíu mày, nhưng khi tưởng tượng bản là đầu bếp thì lẽ chính nàng cũng nhịn .
Phó Yểu và Chung Ly thấy tiếng động thì cũng ngoài, Phó Yểu đá Triệu Hưng Thái mặt đất, hỏi Chung Ly: “Hắn c.h.ế.t chứ?”
“Chỉ say thôi. Bảy ngày sẽ tự tỉnh .” Chung Ly đáp.
“Nghĩa là sắp tới thể việc .” Phó Yểu lập tức ghét bỏ : “ là mất mặt. Chúng thôi. À, .” Nàng lấy một tờ giấy đưa cho y: “Nếu ngươi thì đó giúp cái , tạo pha lê xong hãy .”
Mục đích đạt , Phó Yểu hiệu cho Tam Nương và Tô Lâm Thu nâng Triệu Hưng Thái mặt đất lên, cùng rời khỏi nơi .
Về tới đạo quan, Triệu Hưng Thái ném phòng như xác chết. Tam Nương sắp xếp xong cho thì thấy quan chủ vẻ vui, nàng do dự một lát, : “Lúc nãy vô tình thấy một bức thư, tên bên trong dường như là của Chung Ly công tử.”
“Đừng , .” Phó Yểu : “Nếu thì tên cũng để gì. Người là hết, ở chỉ còn tiếc thương. Nếu thì thà rằng .”
Tam Nương hiểu: “Ý ngài là, ngài sẽ thấy tiếc thương cho Chung Ly công tử ?”
“Nói bậy cái gì đấy, ngươi đừng bôi nhọ sự trong sạch của .” Phó Yểu đáp: “Ý là tất cả những rời .”
“Vậy thì ?” Tam Nương nhịn mà hỏi: “Nếu một ngày , ngài sẽ tiếc thương cho chứ?”
“Đừng mà mơ. Ngươi vẫn nên thêm nhiều việc một chút , đó đầu thai cho đàng hoàng.” Nói tới đây, nàng đột nhiên nhớ : “Đại Lang lẽ sinh .”
Nhắc tào tháo là tào tháo đến liền.
Nàng dứt lời, Hà thợ mộc ở ngoài vội vàng ôm hài tử trong. Hắn thấy Phó Yểu kích động : “Quan chủ! Bà mụ lưỡi của hài tử ngắn, sẽ thành câm, đứa con của thể là câm chứ?”
“Ngươi đừng vội.” Phó Yểu bảo xuống, đón lấy đứa trẻ còn trong tã lót, : “Ngươi giúp xây đạo quan, tặng nhi tử của ngươi một cơ hội đầu thai con ngươi nữa. lúc ngươi giao dịch với , đứa nhỏ cũng sinh trở thành cô nhi quả phụ, thế nên tìm để giao dịch. Ngươi đoán thử xem, dùng lưỡi đổi lấy gì?”
Hà thợ mộc tới đây thì dần bình tĩnh .
Hắn nghĩ tới bạc còn chôn giường nhà : “Ý ngài là, bạc đó…” Trái tim chua xót: “Đứa nhỏ thật là. Nói thế nghĩa là, giúp bưng vác gạch chính là Đại Lang ?”
“Nếu ngươi nghĩ ai vô duyên vô cớ giúp đỡ ngươi chứ?”
Hà thợ mộc dùng tay xoa mặt, cảm xúc trong lòng phức tạp tới mức khó thể bình thường trở .
Phó Yểu cũng quan tâm tới lắm, trêu chọc đứa trẻ một lúc đưa cho Tam Nương, để Tam Nương ngắm thử.
Một lúc , Hà thợ mộc lấy bình tĩnh, : “Quan chủ, phiền ngài đặt cho nó một cái tên . Chúng ai chữ, đặt tên cũng .”
“Được thôi.” Chuyện Phó Yểu từ chối, một đứa trẻ sinh là chuyện đáng mừng: “Ngươi hy vọng về sẽ bình an lớn lên là hy vọng công thành danh toại?”
“Bình an lớn lên.” Hà thợ mộc cũng hiểu: “Về chỉ cần nó vui vẻ là .”
“Nếu thì đặt tên là Hà An , tự là Tất Thuận.”
“Đa tạ quan chủ.” Hà thợ mộc : “Đợi khi hài tử đủ tháng, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho ngài, mong ngài sẽ đến chung vui.”
“Được.” Phó Yểu đồng ý. Một hài tử câm nếu nàng bảo vệ thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn chút: “Không khí núi lạnh, ngươi mau ôm về .”
Hà thợ mộc ôm hài tử tới tượng Tam Thanh bái lạy, đó mới rời .