Tô Lâm Thu thì theo Phó Yểu, nhưng nhanh chóng dòng đẩy . Đợi tới khi lấy tinh thần thì phát hiện đang giữa đám thơ để tranh đoạt một chiếc đèn vương.
“Ngươi định dạo ?” Phó Yểu Chung Ly một cái, mất hứng thú mà xuống một quán nhỏ ven đường.
“Không ngươi cũng dạo ?” Chung Ly xuống cạnh nàng. “Pha lê mà nhờ ngươi , ?” Phó Yểu gọi hai chén mì. “Ngươi cái ?” Chung Ly lấy từ trong tay áo một thứ.
Món đồ đó trong suốt lấp lánh, tay cầm bằng ngọc, phía rũ xuống một thứ hình tròn to miệng chén, phản chiếu ánh đèn rực rỡ hai bên đường. Nhìn tổng thể thì hẳn là một chiếc đèn lồng.
“Ngươi nhanh thế?” Phó Yểu cái khó Chung Ly, nhưng vẫn ngờ y thể xong nhanh tới . Nàng vui mừng cầm lồng đèn trong tay lên mà quan sát một hồi, : “ mà hình như nhỏ.”
Chung Ly ý bảo nàng nâng tay cao lên, đó vươn tay chạm lồng đèn rủ xuống bên . Lúc Phó Yểu mới nhận , chiếc đèn còn thể xòe hoặc gấp .
Đến khi Chung Ly “mở” lồng đèn , kích thước của nó từ một cái chén biến thành một chiếc đèn cung đình to bằng đầu .
Một ngọn nến đặt giữa đèn lồng, thắp sáng, thế là một chiếc đèn lưu ly độc nhất vô nhị xuất hiện mắt .
“Không tệ.” Ngay lúc Phó Yểu đang quan sát đèn lưu ly thì lưng bỗng nhiên vang lên một giọng : “Cha, đèn lồng của quá!”
Chung Ly tiếng, ngẩng đầu lên , thấy một nam nhân trung niên đang ôm lấy nữ hài lưng Phó Yểu.
Nữ hài tuổi còn nhỏ, tay cầm một cái dù đèn lồng. Gọi là dù đèn lồng vì xung quanh các nan dù treo đủ loại đèn lòng nhỏ tinh xảo, qua cảm thấy độc đáo đáng yêu.
ánh mắt của nữ hài lúc đang nán chiếc đèn lồng lưu ly của Phó Yểu, khát vọng trong mắt cách nào che giấu .
“Cha, con cũng cái đèn lồng đó.” Nữ hài ôm cổ phụ mà nũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-104.html.]
Nam nhân trung niên nở nụ , vì thỏa mãn nguyện vọng của nữ nhi, ông mở miệng về phía Phó Yểu đang : “Cô nương, cô nương thể nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích ?”
Phó Yểu đợi một lát, dùng giọng điệu cứng rắn : “Không bán.”
“Cha…” Tiểu nữ hài mếu máo, cọ xát phụ : “Con cái đèn lồng đó.”
Người từ chối, nam nhân trung niên tất nhiên thể ép buộc, ông khuyên nữ nhi: “Cửu nương ngoan, đợi về cha sẽ sai cho con một cái.”
“ cha thì cũng là cái đó. Lúc con cầm nó tay cũng còn là tết Thượng Nguyên nữa .” Hai mắt tiểu nữ hài vẫn cứ chằm chằm đèn lồng, uất ức như : “Con cái đó, ngay bây giờ!”
“Ngươi , là khác cho ngươi ?” Phó Yểu lúc cũng mở miệng, giọng khắc nghiệt: “Phó Thị Lang, nên nuôi dưỡng nữ nhi như .”
Nam nhân trung niên thấy lộ phận, cũng hề tỏ ngoài ý , ông nhẹ giọng tạ : “Tiểu hài tử hiểu chuyện, xin cô nương đừng để trong lòng.”
Nói xong, ông ôm lấy nữ nhi đang thút thít về phía .
Mãi tới khi hai mất, Phó Yểu mới xoay đầu , chỉ thấy trong đám đằng xa, nam nhân đó cầm một cây kẹp hồ lô dỗ nữ nhi, ông hứa hẹn điều gì mà nữ nhi nhanh chóng tươi trở .
Chung Ly thấy nàng như thế, đặt chén mì chủ quán bưng lên tới mặt nàng, : “Ăn mì .”
Lúc Phó Yểu mới thu ánh mắt.
“Con đường quan của vị Phó Thị Lang tệ, ở đó, đáng khí vận Định Quốc Công phủ sẽ thành yếu tới mới đúng.” Chung Ly .
“Có , đúng là Định Quốc Công phủ thể vững thêm mấy chục năm. con đường quan của , thọ mệnh dài, cũng chẳng còn sống bao lâu nữa.” Phó Yểu cầm đũa khuấy chén mì: “Mì khó ăn ? Không ăn nữa.”
Chung Ly cúi đầu nếm thử, nước canh ngon ngọt, hề khó ăn chút nào.
“Ngươi cũng họ Phó, là họ Phó của Định Quốc Công phủ ?” Chung Ly thấy Phó Yểu đáp, tiếp: “Người chôn sống ngươi, là Phó gia đúng ?”