Hai ngày , Tô Lâm Thu tới Dương Tuyền Huyện, từ sáng trong hiệu cầm đồ của Lý gia chờ đợi.
Chưởng quầy cũng vươn tay đánh gương mặt , thấy mua vài món đồ trong tiệm, thế nên cũng vui vẻ để đối phương tiếp.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hiệu cầm đồ bình thường ai tới, lúc giữa trưa đột nhiên tới cầm đồ.
Đến khi thấy thứ ba bước , Tô Lâm Thu kìm mà lên. Chỉ thấy nọ quả nhiên đưa cho chưởng quầy một món đồ, đúng là nửa khối dương chi bạch ngọc.
Một khối ngọc như thế tất nhiên giá cao, chưởng quầy hiệu cầm đồ chỉ đồng ý trả cho đó vài lượng bạc. Người nọ ủ rũ mặt mày, cò kè mặc cả một phen, cuối cùng đành chấp nhận giá tiền đó. Tô Lâm Thu nọ : “Vị đài vẻ ý lắm, chưởng quầy, là ngài bán khối ngọc cho , trả mười lượng bạc.”
Chưởng quầy hiệu cầm đồ cũng khối ngọc bội là một dạng tín vật, nếu may mắn thì thứ thể bán giá , may thì sẽ mãi đặt ở nơi . Hắn thấy Tô Lâm Thu cũng chịu chi mấy trăm lượng bạc trong tiệm , thế nên nhanh chóng : “Nếu Tô công tử ý thì sẽ cướp thứ yêu thích của ngài.”
Thế là Tô Lâm Thu dùng mười lượng bạc mua nửa khối ngọc bội.
Ngay khi lấy ngọc bội, d.a.o găm trong tay Phó Yểu ở Thanh Tùng Quan xa xôi cũng rơi xuống đất.
Dao găm rơi xuống ngay nơi ánh mặt trời chiếu đến, ánh vàng rực rỡ nhanh chóng nuốt chửng sát khí quấn quanh lưỡi dao, khuôn mặt Phó Yểu cũng âm trầm theo đó.
Tam Nương thấy thế, vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ?”
Phó Yểu vô cảm nhặt d.a.o găm lên, ngửa đầu trời mà : “Ông trời đúng là bất công.”
…
Sau khi khối ngọc bội , Tô Lâm Thu lập tức cưỡi ngựa trở Thủy huyện.
Bây giờ chỉ cần tìm cơ hội để lộ ngọc bội mặt Lục An là xong việc.
Ngay khi tới khu rừng nối tiếp giữa hai huyện, một chiếc xe ngựa cũ nát nhanh chóng chạy vụt qua , khiến dính ít bụi đất.
Hắn đầu mắng một câu, đúng lúc một cơn gió thổi tới, rèm cửa của chiếc xe ngựa đó thổi bay lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bên trong.
Tô Lâm Thu sửng sốt.
Bé gái bên trong chính là đại nữ nhi của Phương gia.
Mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng đứa trẻ đó bịt kín miệng, hai tay trói lưng, cách thức ngoài bình thường.
“Chẳng lẽ gặp mìn?” Tưởng tưởng tới tiểu cô nương đáng yêu của Phương gia sắp bán kỹ nữ, hoặc là tiểu của ai đó, Tô Lâm Thu thấy thể nhịn .
Hắn vẫn thích cô bé đó, tuy rằng cô bé luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng đó lý do để thấy c.h.ế.t mà cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-110.html.]
Hắn đầu ngựa, đuổi theo.
Kẻ đánh xe ngựa phía là dạng lão luyện, lẽ nhận thấy đang theo dõi nên cứ liên tục đầu , đó vội vàng điều khiển xe ngựa cua qua một đường nhỏ.
Tô Lâm Thu thấy đối phương chỉ một , còn mang theo dao, lẽ sẽ thua đối phương, thế là vẫn liên tục đuổi theo đằng .
Càng thì đường núi càng hiểm trở, khi quẹo sang một bên, xe ngựa đột nhiên ngừng . Tô Lâm Thu vội vàng rút d.a.o găm , nhảy xuống ngựa, bày tư thế phòng ngự.
Vị hán tử đánh xe cũng nhảy xuống theo, : “Vị đài , khuyên ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng .”
“Cái gì mà bớt lo chuyện bao đồng, ngươi bắt cóc hài tử nhà , thể để dễ dàng để ngươi ?” Tô Lâm Thu ghét bỏ : “Mấy tên buôn các ngươi đúng là đáng chết, những hài tử ngươi bắt , ngươi vì thế mà bao gia đình ly tán ?”
Hán tử vô tư: “Hài tử bán cũng của nhà , quan tâm cái gì. Ta thấy ngươi cũng là kẻ tiền, nếu như ngươi lòng thì hãy mua đám trẻ .”
Tô Lâm Thu thầm nghĩ, vẻ dùng tiền sẽ an hơn một chút. “Bao nhiêu?”
“Một trăm lượng.” Hán tử .
“Được, ngươi thả .” Tô Lâm Thu sảng khoái .
Ánh mắt hán tử hiện lên một tia u ám, vén màn xe lên mặt , đó cởi dây thừng của nữ nhi Phương gia sát bên ngoài.
Ngay lúc Tô Lâm Thu thả lỏng, chuyện ngoài ý xảy , một đột ngột xuất hiện lưng , nhanh chóng đè xuống đất, hán tử vốn đang cởi dây trói cũng chạy tới đè cổ Tô Lâm Thu .
Hai đánh một, Tô Lâm Thu còn là một thư sinh tay yếu chân mềm, chút phần thắng nào. May mà trong lúc giãy giụa, d.a.o găm tay đ.â.m trúng một , thế nên mới thể trốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Tô Lâm Thu rõ, nếu cứ ở đây thì sớm muộn gì cũng chết, thế nên chạy tới nơi , thì mới đường sống.
Vì thế, ngay khi thả , lập tức chạy về phía xe ngựa. còn kịp lên xe thì đ.â.m một d.a.o lưng.
“A!” Tô Lâm Thu đầu tiên chịu cơn đau lớn đến , chỉ mới hét lên một nửa thì kẻ khác bịt miệng.
Tô Lâm Thu bao giờ thấy cái c.h.ế.t gần tới , trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng. Tay lúc chạm roi ngựa bên cạnh, sức mạnh từ mà , dùng hết sức quất mạnh lên m.ô.n.g ngựa, con ngựa do tác động bất ngờ, nhanh chóng cất vó kéo theo thùng xe chạy như điên.
Nam nhân phía thấy thế thì vội vàng đuổi theo, nhưng Tô Lâm Thu ôm chặt lấy đối phương, còn dùng roi cột chặt eo cả hai .
Xe ngựa càng chạy càng xa, nam nhân tức tới đỏ mắt, cầm d.a.o găm đ.â.m tới tấp lên Tô Lâm Thu: “Ngươi thả !”
Hết d.a.o tới d.a.o khác, m.á.u từ trong Tô Lâm Thu phun khắp nơi, nhưng vẫn cứ cắn răng bám chặt lấy: “Các ngươi đừng hòng! Cùng lắm hôm nay ông đây cho các ngươi đưa về quê!”
“ là xui xẻo mà!” Hai tên bắt cóc nhịn nổi nữa, cầm d.a.o cắt đứt cổ đá qua một bên.