TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-04 07:43:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vị lão giả đầy bụng kinh luân một hình ảnh lưng: Bên ngoài thành Trường An, lão giả cầm một thanh kiếm ngoài cửa thành, lưng thẳng như tùng, dùng cơ thể yếu ớt của để ngăn cản đại quân do thống lĩnh.

“Cả đời của , lầm lớn nhất chính là dạy dỗ ngươi cho , để ngươi trở thành kẻ bất trung với nước, bất hiếu với gia, bất nhân với bá tánh, bất nghĩa với thiên hạ. Ta tới đây để tự sát tạ tội là chuyện nên . từ nay về , Tô Lâm Thu còn bất kì quan hệ gì với Tô gia nữa!”

Ông xong thì rút kiếm tự sát, m.á.u văng khắp nơi.

Tô Lâm Thu cảnh , thể nào chấp nhận , đúng lúc Lê Phùng Niên cũng xuất hiện mắt .

Cảnh tượng lưng Lê Phùng Niên là: Cơ thể Lê Phùng Niên đầy m.á.u quỳ gối pháp trường, về phía mà nhổ một ngụm nước bọt, lạnh lùng buông lời trào phúng: “Thứ phản quốc cũng xứng để Lê Phùng Niên cúi đầu xưng thần ?”

Hắn trào phúng xong, đao phủ giơ đao lên c.h.é.m xuống, m.á.u b.ắ.n đầy mặt .

“Tất cả là giả dối… Chuyện thể nào xảy …” Tô Lâm Thu bay nhanh ngoài như chạy trốn.

những nơi tới đều đổi, ruộng nương biến thành mặt đất khô cằn, phòng ốc trở thành phế tích, vô vong linh bay trung, tiếng than của trẻ con vang bên tai.

Hắn thấy Thủy huyện sụp đổ, thấy binh lính trong thành tuyệt vọng, thấy Đỗ huyện lệnh tường thành, lệnh cho lính mở cổng đầu hàng, bản tự treo cổ tường thành, dùng m.á.u của chính với thế gian, đời vẫn sẽ tiếp tục phản kháng.

“Tại …” Linh hồn Tô Lâm Thu ngơ ngác bay tới núi rừng, đó một chặn .

Hắn ngẩng đầu, đó là một khuôn mặt đỗi quen thuộc.

“Là ngươi , hóa vẫn luôn ở đây dõi theo .” Tô Lâm Thu dường như nắm một cọng rơm cứu mạng: “Vậy là, những cái đó do mà là do ngươi đúng ?”

“Tô Lâm Thu” : “Nếu may mắn gặp quan chủ thì giờ lẽ tan biến mất . Con luôn đổi, ngươi nhớ lúc ngươi mới tới rằng sẽ chăm sóc cho phụ mẫu của . Kết quả thì ? Từ khi ngươi tới Kim Lăng, ngay cả một bức thư cũng về nhà, cho dù dư bạc để ăn chơi trác táng cũng từng gửi về dù chỉ là chút tiền. Ngươi quyền thế che mờ hai mắt, chỉ chen chân lên nơi cao hơn. Hôm nay ngươi cứu , một là vì ngươi thấy Phương tiểu bên trong, nỡ để chà đạp, hai là chút đạo đức trong ngươi vẫn còn. thời gian trôi qua, ai tương lai ngươi thể biến thành chính bộ dạng mà ngươi từng căm hận đó .”

Nhất thời, Tô Lâm Thu còn lời gì để .

Hắn nguyên mặt , xin : “Xin , là quá vô tình. Ta vốn nghĩ rằng bản là thiên tuyển chi tử*, giờ nghĩ , cuối cùng chỉ là kẻ trộm lấy cuộc sống của khác mà thôi. Ngươi trở đạo quan , nữ nhân giỏi, lẽ nàng thể cứu sống ngươi.”

*thiên tuyển chi tử: đứa con ông trời lựa chọn.

“Ta .” “Tô Lâm Thu” : “Ta tới đây là để nhận lời xin của ngươi, dù rằng cũng định tha thứ cho ngươi. thấy ngươi thành tâm như , cho ngươi một lời khuyên, cô hồn dã quỷ một thời gian sẽ dần tan biến.”

Hắn xong thì biến mất theo làn gió, chỉ để vài chiếc lá bay múa trong trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-112.html.]

Xảy án mạng, bộ khoái của hai huyện thành nhanh chóng chạy tới hiện trường. Sau khi xác định phận của Tô Lâm Thu, cả hai quyết định đưa về Thủy huyện .

Phu thê Phương Nhị tin Tô Lâm Thu vì cứu nữ nhi nhà mà chết, nước mắt đầm đìa nhờ đặt xác trong nhà bọn họ, tỏ ý tiễn ân nhân cứu mạng một đoạn.

Việc t.h.i t.h.ể Tô Lâm Thu đưa về Phương gia thôn khiến náo động, ít tỏ vẻ thương tiếc vị nghĩa sĩ.

Những từng khinh thường Tô Lâm Thu càng hối hận hơn: “Nếu như , nên tỏ thái độ với .”

Tô Lâm Thu theo xác trở về Phương gia thôn, Phương tiểu lóc thôi, cũng thấy an ủi phần nào. Ít , vẫn còn thật sự vì mà rơi lệ.

Lục An tin, nghĩ tới việc bản còn cho rằng đàng hoàng, lập tức cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Thế nên ông sai quản gia giúp đỡ xử lý tang lễ, theo Lê Phùng Niên tới nhà Phương Nhị, xem thử thể gì đó để đền bù .

Đợi tới khi đến nhà Phương Nhị, ông tới cạnh t.h.i t.h.ể của Tô Lâm Thu thì thứ gì đó rơi xuống.

Ông cúi đầu , nhận đó là một khối dương chi bạch ngọc.

Vừa thấy nửa miếng ngọc ông lập tức căng thẳng, khom lưng nhặt nó lên.

“Thẩm Bình! Mau, mang ngọc bội trong phòng tới đây.” Giọng ông run rẩy, cơ thể cũng vững.

Thật chẳng cần Thẩm Bình lấy ngọc bội tới, ông cũng nhận nửa khối ngọc thuộc về ai.

Miếng ngọc bội chỉnh khắc thành hình chữ “Thu”, nửa khối mà ông giữ là chữ “Hòa”, nửa khối còn là “Hỏa”, kết hợp với sẽ thành tên của tôn nhi ông.

“Ý trời trêu .” Từng giọt nước mắt chảy dài khuôn mặt: “Ý trời trêu …”

Ngay lúc thấy vẻ , Lê Phùng Niên bên cạnh kinh ngạc nãy giờ vội vã đỡ lấy ông, ngay cả cũng ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.

Lúc trong nhà Phương Nhị chen chúc đầy , bên cạnh cầm chiêng đồng đánh vang một tiếng: “Nhường chút, nhường đường chút!”

Tiếng động khiến sôi nổi bên ngoài, lúc mới thấy đó là một nam nhân gầy ốm như khỉ đang cố gắng chen trong, miệng liên tục : “Vẫn c.h.ế.t , nhưng nếu các ngươi còn nhường đường thì chắc chắn cứu .”

Phương Nhị thấy lập tức nhảy dựng lên: “Mọi mau nhường đường chút, đây là từ núi xuống, quan chủ chắc chắn thể cứu !”

Loading...