TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-02-04 07:44:57
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Nhị cực kỳ tin tưởng quan chủ, nhưng nam nhân gầy tới cạnh t.h.i t.h.ể Tô Lâm Thu tin lắm: “Cổ họng của cắt đứt , mà cứu nữa?”

Triệu Hưng Thái sợ lung tung, cố ý hét to lên để át tiếng của : “Đây chỉ là c.h.ế.t giả thôi, còn cơ hội cứu , chúng nhanh đưa . Xin hãy nhường đường một chút.”

Một c.h.ế.t thể sống , ở đây còn nhiều như , nếu truyền ngoài thì vẻ quá khoa trương.

Những vây xem xung quanh cũng phối hợp, nhưng khi hai nâng cái xác thì đều theo lên núi.

Lê Phùng Niên bấy giờ cũng lấy tinh thần, lập tức cầm ngọc bội đưa cho quản gia, : “Ngài gọi canh giữ chân núi, đừng để những khác lên theo.”

Bí mật nếu nhiều ngươi thì còn là bí mật nữa, sẽ chuyện xảy .

“Tiểu nhân hiểu.” Quản gia vội vàng dẫn tới chân núi chặn đường. Còn mấy bộ khoái nâng t.h.i t.h.ể tới đây cũng vội vã theo.

Có bộ khoái ở đây nên thôn dân theo . Cuối cùng, lên núi chỉ Lê Phùng Niên và Lục An .

Triệu Hưng Thái nâng t.h.i t.h.ể đạo quan, đó kéo nam nhân gầy ngoài, còn thuận tay đóng cửa .

Bên trong đạo quan, Phó Yểu để Tam Nương lấy mảnh lá cây hái từ tử kim thược dược .

“Lúc đầu ngài định để Kim Thu cô nương dùng mảnh lá cây đúng ?” Nếu Hồng Châu phận thật của Kim Thu thì chắc chắn sẽ giao dịch với quan chủ, thì Kim Thu cũng sẽ chết.

“Ừ.”

“Vậy đúng là đáng tiếc.” Tam Nương thở dài.

“Tiếc cái gì, cầu .” Giọng Phó Yểu lạnh nhạt, nàng cầm lá cây tới, dù hái xuống từ khá lâu nhưng mảnh lá vẫn còn xanh tươi như mới: “Tử kim thược dược thể cứu sống cái mạng của nàng , nhưng cũng chẳng thể trị hết bệnh. Còn sống, với nàng cũng chắc là chuyện .”

Tam Nương bất ngờ.

Có bệnh thì chữa, tới lúc đó hao tài tốn của sẽ hủy diệt chỉ một .

Phó Yểu bóp nát lá cây, lấy một mảnh băng gạc đắp lên miệng vết thương ở cổ của Tô Lâm Thu, đó còn chút tiếc nuối mà : “Đóa hoa thược dược đó chạy nhanh quá, nếu ở lâu chút, mọc một mảnh lá cây nữa cho thì .”

Tam Nương: “…”

Nó lo lắng chuyện đó xảy nên mới cuốn hết tài sản mà bỏ chạy đấy.

“Được .” Phó Yểu quan sát một chút, dậy : “Thuốc đắp xong.” Nàng lấy một tờ giấy, giơ mặt Tô Lâm Thu: “Ngươi ký tên ấn dấu tay lên đây là sẽ sống .”

Tô Lâm Thu nội dung tờ giấy, khi hiểu rõ thì sảng khoái ký tên: “Cảm ơn quan chủ.”

“Không cần cảm ơn, chỉ là giao dịch mà thôi.” Phó Yểu lòng thổi nét mực còn khô giấy: “Về .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-113.html.]

Một cơn gió xuất hiện, Tô Lâm Thu biến mất, mà “thi thể” đất bắt đầu hít thở như thường.

Phó Yểu đưa Tam Nương tờ giấy, Tam Nương thì ngoại trừ chữ ký của Tô Lâm Thu, còn bất kì nội dung nào khác.

“Đây là…”

“Hiện tại chỉ hai bàn tay trắng, thứ cũng trả , nên tạm thời giữ , đợi bắt trả hết.” Nàng bao giờ chuyện cần báo đáp.

Ngoài đạo quan, nam nhân gầy vô cùng tò mò với tình hình bên trong, nhưng Triệu Hưng Thái vẫn canh ở cửa, ngay cả cơ hội để lén qua cửa sổ cũng , chỉ thể dựng thẳng lỗ tai lên cố tiếng động bên trong.

Dưới bậc thang, Lê Phùng Niên và Lục An đều lo lắng.

Lúc nãy nam nhân gầy rằng c.h.ế.t cũng chỉ thể lừa gạt mấy thôn dân , chứ thể lừa bọn họ, điều quan trọng ở đây là quan chủ thật sự cách cứu sống c.h.ế.t mà thôi.

Ngay lúc đều lo lắng, cửa phòng cuối cùng cũng mở .

Tam Nương xuất hiện ở cửa, : “Được , trong nâng .”

Hiếm khi hai chân của Lục An bỗng hơn, chạy trong đầu tiên.

Ông trong thấy cái xác vốn tắt thở nay đang phập phồng lên xuống, tuy rõ ràng nhưng ít vẫn chứng minh sống . Lê Phùng Niên theo cũng thấy , lập tức vui mừng khôn xiết : “Lão sư, thật sự sống !”

Thiên hạ ngờ chuyện thần kì tới .

Lục An lời cảm ơn với Phó Yểu cách đó ba bước: “Cảm ơn quan chủ! Ân cứu mạng của ngài, lão phu chắc chắn sẽ báo đáp.”

“Không cần.” Phó Yểu xoay : “Chỉ là giao dịch thôi.”

Lê Phùng Niên điệu bộ của Phó Yểu, bỗng thấy thật quen mắt. Dường như từng thấy ở đó.

“Thật sự sống ?” Nam nhân gầy dựa gần, đưa tay đặt lên mũi kiểm tra, thấy thật sự đang thở thì khuôn mặt lập tức trở nên cực kì khó diễn tả.

Hắn là hành tẩu giang hồ, nên cực kì hiểu về các loại vết thương. Lúc nãy chính mắt thấy cổ họng của t.h.i t.h.ể cắt đứt, c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn, thế mà còn thể sống : “Ông trời ơi, là chuyện quái quỷ gì thế.”

Hắn thấy cần bình tĩnh .

“Các ngươi mang về, tạm thời đừng chạm vết thương cổ , chỉ cần cho uống thuốc đại phu kê là . Cứ chăm sóc như chừng mười ngày nửa tháng sẽ mở mắt.” Tam Nương xong thì gọi Triệu Hưng Thái : “Ngươi giúp mang về .”

“Được.” Tuy rằng đây là đầu Triệu Hưng Thái thấy trường hợp , nhưng dù cũng trải qua nhiều hơn ba còn . Sau khi quan sát Tô Lâm Thu mấy , bình tĩnh với Lê Phùng Niên: “Trước tiên chúng cứ nâng trở về , cũng thể đặt ở đây mãi .”

Nam tử gầy thế thì vội vàng chen lên : “Để cho.” Hắn thật sự tò mò, tới gần xem cho rõ rốt cuộc chuyện gì xảy : “Thư sinh như mấy ngươi chắc chắn khỏe bằng .”

Thế là, Triệu Hưng Thái và nam nhân gầy nâng Tô Lâm Thu xuống núi. Lục An cũng theo, Lê Phùng Niên thì lập tức rời , về phía Phó Yểu tượng Tam Thanh, : “Ta vẫn nhớ ngài.”

Loading...