Lúc đó ở chùa Đại Từ Ân, nữ nhân là đằng . Dù nàng đội mũ rèm, để lộ mặt, nhưng vẫn cứ mang tới cho cảm giác dị biệt, thể cảm nhận .
Không ngờ nàng chính là quan chủ của đạo quan . “Nhớ thì ?” Phó Yểu hỏi ngược .
Khuôn mặt Lê Phùng Niên thoáng mất tự nhiên: “Sao thế? Xém nữa là c.h.ế.t trong tay , dù cũng cho rõ nguyên nhân chứ.”
Người bất ngờ xuất hiện, đó đột nhiên biến mất, khiến tài nào hiểu nổi.
“Ngươi hỏi , trả lời gì đây.” Phó Yểu thả hai tay xuống: “Ta chỉ là ngoài cuộc. Tất nhiên, nếu thật sự tò mò thì thể dùng thứ gì đó để trao đổi, ví dụ như tay, chân hoặc mắt gì đó, thể giúp ngươi nhớ vài chuyện linh tinh. Ví dụ như ký ức từ kiếp .”
Lê Phùng Niên là nàng ý định .
“Vậy thôi. Hôm nay cảm tạ ngài cứu Tô một mạng, nếu cơ hội, Lê mỗ chắc chắn sẽ đáp lễ.” Hắn xong thì nhanh chóng xoay rời khỏi đạo quan.
Ngoài cửa đạo quan, nữ nhân béo đó với cái bụng to chín tháng của .
Ngay khi Lê Phùng Niên ngang qua nàng, nữ nhân béo đột nhiên đỡ bụng kêu lên một tiếng: “Sao đá nương .”
Lê Phùng Niên liếc mắt bụng của nàng, thấy nàng mới tiếp tục xuống chân núi.
Chuyện Tô Lâm Thu cứu sống khiến thôn dân chân núi bàn luận xôn xao, chỉ là mấy chuyện hề truyền lên núi.
Phó Yểu bảo Tam Nương gọi Triệu Hưng Thái đến chuẩn đồ ăn khuya cho .
Trong đêm tối se lạnh của mùa xuân, chỉ cần một chén cháo nóng hổi và hai món ăn phụ là đủ khiến yên lòng .
“Khả năng nấu cháo của ngày càng .” Phó Yểu cúi đầu uống ngụm canh gà, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Từ khi tới Kim Lăng nữa, khả năng nấu mấy món chính của Triệu Hưng Thái chẳng đổi gì, nhưng khả năng nấu cháo hơn ít, còn sáng tạo, gần như thể đủ loại cháo khác suốt một tháng.
Tam Nương bên ngoài đạo quan, do dự hỏi: “Ngài định xử lý ?”
Người ngoài cửa ai khác, chính là linh hồn chiếm lấy thể của Tô Lâm Thu.
Phó Yểu đáp . Nàng mời nữ nhân béo cùng uống cháo với , khi Tam Nương đưa nữ nhân béo về phòng nghỉ ngơi mới về phía “Tô Lâm Thu” bên cạnh.
“Ta g.i.ế.c ngươi là vì ngươi kim quang công đức, cho nên mới lãng phí đạo hạnh. nếu vì mà ngươi nghĩ rằng dám g.i.ế.c ngươi thì ngươi nhầm to . Trước khi thật sự g.i.ế.c ngươi, mau đường mà cút.”
“Quan chủ, ngài đừng tuyệt tình như thế.” “Tô Lâm Thu” vội : “Ta ngài ghét , nhưng ngài hãy nghĩ , những chuyện đó còn xảy , hơn nữa át chủ bài của cũng ngài lấy mất , chuyện đó gần như là thể xảy nữa. Nói cách khác, bây giờ trong sạch, trở thành kẻ phạm tội ác tày trời. Tất nhiên, cũng mong ngài sẽ vì thế mà thích , chỉ là một giao dịch cuối cùng với ngài. Quan chủ, ngài thể đưa về nhà ? Ta chấp nhận dùng thứ để trao đổi với ngài.”
Nguyên chủ là nếu cứ mãi cô hồn dã quỷ như , một thời gian chắc chắn sẽ từ từ tan biến. Thật với cái thế giới xa lạ , cũng chỉ là một vị khách từ bên ngoài mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-114.html.]
Ngay lúc cơn gió nơi núi non hoang dã thổi qua, đột nhiên nhớ nhà vô cùng.
Thế nên mới liều trở Thanh Tùng Quan.
“Quan chủ, ngài chắc chắn sẽ để những chuyện ngài thấy xảy , tương lai nhất định đổi, cũng còn là kẻ phạm tội ác tày trời nữa. Có một trời sinh kẻ ác, ngài nên cho họ cơ hội để chuộc chứ.” “Tô Lâm Thu” cầu xin: “Có lẽ vài năm sẽ chuyện xảy khiến biến thành kẻ ác, nhưng bây giờ đây, cũng là kẻ hết thuốc chữa đúng ?”
Phó Yểu một hồi, lạnh: “Thì nào? Ngươi cho rằng đạo quan của do con lừa trọc mở , còn đòi cho ngươi cơ hội chuộc ?”
“ xưa nay những vị cao nhân đều lấy từ bi …”
“Vậy thì ngươi lầm , chỉ tìm cơ hội ăn thịt uống mau ngươi thôi.” Phó Yểu đẩy sang một bên: “Đừng tiếp tục tới khiêu chiến sự kiên nhẫn của , nếu sẽ cho ngươi sống bằng chết!”
“Tô Lâm Thu” cố gắng bò từ hố sâu, thấy nàng hề đổi sắc mặt thì dần sự tuyệt vọng bao phủ.
Có lẽ thật sự đang si tâm vọng tưởng.
“Tô Lâm Thu” định thuyết phục nàng nữa, xoay bay khỏi đạo quan.
Có lẽ cả đời cũng thể về nhà nữa .
Ngay khi sắp rời khỏi đạo quan thì thấy một từ ngoài cửa . Hai chạm mặt , nọ : “Nhà ngươi ở ?”
“Nhà ?” Tô Lâm Thu như sống , còn nhớ rõ nam nhân là bạn của Phó Yểu, lẽ sẽ giúp : “Nhà ở tương lai, ngươi thể giúp !”
Là thế giới tương lai hơn một ngàn năm .
“Thế .” Chung Ly gật đầu: “Vậy thì dùng kim quang công đức ngươi đổi .”
“Được! Chỉ cần giúp về nhà, cái gì cũng đồng ý trao đổi!” Tô Lâm Thu gần như , một hồi quanh co lòng vòng, cuối cùng cũng kết quả khả quan hơn chút.
Được sự cho phép của , Chung Ly lấy một luồng ánh sáng màu vàng kim từ .
Sau khi lấy kim quang công đức, Chung Ly đẩy về phía một hòn đá to bên cạnh, : “Giờ thì ngươi chỉ cần chờ là .”
Linh hồn dường như hòa một với tảng đá, Tô Lâm Thu trợn tròn mắt, cố vặn vẹo thể, kêu lên: “Ta đợi bao lâu !”
“Ta cách nào giúp ngươi xuyên qua thời , nhưng thời gian thì thể. Còn mất bao lâu thì tự ngươi tính.” Y xong thì đạo quan.
Khi Tô Lâm Thu mới hiểu ý của y. “Ngươi lừa !!”
đáng tiếc, tiếng kêu của đều trong đạo quan lơ .