Nam nhân gầy nàng thế thì lập tức chạy xuống chân núi. lúc dẫn về thì thê tử sinh.
“Là nam hài.” Tam Nương ôm đứa nhỏ : “Thẩm phu nhân chịu đau nhiều, sinh thuận lợi.”
Nàng vốn chỉ định tới để an ủi vài câu, ai ngờ thấy đứa trẻ đời .
“Để xem.” Bà đỡ tới cạnh sản phụ, ngạc nhiên : “Cơ thể của vị phu nhân thật đấy, đây là đầu tiên gặp một sinh con thuận lợi tới nhường . bây giờ vẫn còn vài chuyện cần , mau ngoài .”
Tam Nương và nam nhân gầy khỏi phòng, lập tức thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng vọng .
“Chuyện gì thế ?” Nam nhân gầy sợ tới mức tưởng bà đỡ là kẻ thù, nếu nhờ Tam Nương kéo thì vọt trong luôn .
“Hoảng thế gì.” Phó Yểu bước tới, ôm tiểu Bạch Quả lên: “Ngươi tưởng nữ nhân sinh con dễ lắm ? Sinh xong nghĩa là xong việc, nếu xử lý đàng hoàng thì khi giường cả đời luôn đấy.”
“ mà…” Nam nhân gầy tiếng kêu thảm thiết của thê tử vọng , chịu nổi mà xổm xuống: “Đều là tại , thật sinh con cũng cả mà.”
Phó Yểu lười mấy lời của , sinh cũng sinh , chẳng lẽ còn thể nhét .
Vì chuyện vui nên cả đạo quan hôm đó thức trắng đêm. Ngày hôm , phu thê Phương Nhị cầm hai rổ trứng vịt lên núi.
Dù thì đây là chuyện vui của đạo quan, bọn họ cũng đoán là phu thê Thẩm thị sẽ tập tục chia hoa hồng trứng vịt, thế nên chủ động mang trứng vịt tới.
Ngoại trừ phu thê Phương Nhị, các thôn dân tin cũng qua đứa trẻ, cảm nhận chút khí vui mừng. Thế nên suốt cả ngày hôm nay, lên núi cứ hết.
Cho tới tận buổi chiều, Giang chưởng quầy tin đến, tay còn cầm theo một đống y phục cho trẻ con.
“Ta chuẩn sắn.” Giang chưởng quầy ôm hài tử, cứ đứa nhỏ mãi thôi: “Lần ngươi giỏi mấy việc may vá, mua ít vải bông để sắn. Y phục từ một tháng tuổi đến một tuổi đều chuẩn đầy đủ hết . Đứa bé chắc chắn sẽ yêu quý, đúng , đặt tên ?”
“Rồi, gọi là Thẩm Nhất Nặc. Hy vọng nó sẽ giữ lời hứa, một lời một gói vàng.” Nam tử gầy vội vàng đáp.
Bọn họ đang chuyện, Lục An và Lê Phùng Niên cũng vô tình thấy tên .
“Tên .” Lục An khen ngợi: “Đại trượng phu nên .”
Lê Phùng Niên tò mò mà đứa trẻ còn trong tã lót, Giang chưởng quầy thấy thì đặt đứa trẻ lòng : “Ngươi ôm thử .”
Lê Phùng Niên đột nhiên đẩy cho một đứa trẻ mềm mại, bỗng chốc luống cuống nên đặt tay ở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-116.html.]
lúc , đứa trẻ còn mở mắt hé , ánh đầu tiên là thấy .
…
Vì trẻ con mới đời, đạo quan náo nhiệt suốt một thời gian. Sau khi chuyện lắng xuống chút thì Tô Lâm Thu tỉnh .
Mấy ngày qua, Đỗ huyện lệnh chuyện Tô Lâm Thu khả năng chính là tôn tử của , nên ông lúc nào cũng chú ý tới chuyện .
Khi Tô Lâm Thu tỉnh, ông tất nhiên cũng yên , cuối cùng quyết định một bức thư.
“Người , mang bức thư gửi đến cho phụ , nhớ là thật nhanh.”
Tội danh của phu thê Thẩm thị ở Thanh Tùng Quan vốn nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa những c.h.ế.t đều là giang hồ tà đạo, quan phủ mặc kệ cũng dễ, nhưng xem là ai chịu mặt.
Ông chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, khả năng lớn tới , nhưng phụ ông thì thể.
Dù việc chẳng khác nào đang lấy việc công chuyện tư, thậm chí còn khả năng sẽ ngự sử buộc tội, nhưng nếu thể nhờ vụ để mượn sức một vị kỳ nhân dị sĩ thì cũng đáng.
Bên phía Lục An , Tô Lâm Thu tỉnh thấy bạn của cạnh, mơ màng hỏi: “Ta thế?” Mãi tới khi cử động một chút thì mới phát hiện chỗ nào cũng đau.
“Huynh cẩn thận chút .” Lê Phùng Niên vội đỡ lấy: “Vết thương còn lành, cẩn thận rách miệng.”
“Vết thương?” Vẻ mặt Tô Lâm Thu trở nên mờ mịt: “Sao thương?” Sau đó đột nhiên phát hiện đang ở nhà: “Đây là ? Hình như nhà .”
Lê Phùng Niên thấy vẻ mặt thì trong lòng vài suy đoán: “Tô , quên hết ?”
“Quên cái gì? Ta chỉ nhớ đang rửa mặt chuẩn ngủ như bình thường thôi, tỉnh dậy ở đây? Rốt cuộc chuyện gì xảy mà ?” Tô Lâm Thu đau khổ hỏi.
Lê Phùng Niên Lục An bên cạnh, lúc ông cũng đẩy khối ngọc bội mặt : “Khối ngọc bội là của ngươi ?”
Tô Lâm Thu , lắc đầu : “Không .” Gia cảnh nhà bình thường, khối ngọc bội quý giá như thế .
Nghe , trong mắt Lục An thoáng hiện lên tia thất vọng, nhưng ông vẫn từ bỏ ý định: “Vậy khối ngọc bội ở ngươi?” Lại còn trùng hợp rớt ngay mặt của ông nữa chứ.
Tô Lâm Thu ngày càng thấy khó hiểu: “ nhớ là thứ .”
“Lão gia.” Quản gia lên tiếng: “Muốn là thật giả, ngài cứ dẫn theo vị Tô công tử đạo quan thắp hương là sẽ thôi.”