Được quản gia nhắc nhở, tuy Lục An đáp án ngay lúc , nhưng thấy bộ dạng yếu ớt của Tô Lâm Thu, ông đành kìm nén , đợi khỏi bệnh.
“Dâng hương gì?” Tô Lâm Thu hỏi một cách khó hiểu.
Rõ ràng chỉ ngủ một giấc thôi, tại cảm giác bản ngủ lâu .
Sau đó, Lê Phùng Niên mới kể đại khái chuyện cho , gồm cả những chuyện xảy quanh suốt thời gian qua.
Tô Lâm Thu càng càng thấy quá đỗi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của và cả vết thương đều cho rằng – chuyện đều là sự thật.
Phải mất mấy ngày đó Tô Lâm Thu mới chấp nhận chuyện, tuy là thấy và Lục An hẳn quan hệ gì, nhưng để ông yên tâm, vẫn cố lấy tinh thần nhờ Lê Phùng Niên mang một chiếc kiệu tới, nâng lên núi.
Sau khi bọn họ lên núi, trong đạo quan chẳng thấy ai cả, nhưng nhang đèn đều đủ bên cạnh.
Lục An tượng Tam Thanh cùng Tô Lâm Thu, mỗi cùng thắp ba nén nhang, bái lạy cắm nhang lư hương mặt tượng Tam Thanh.
Rất nhanh, làn khói màu trắng bay lên, bay thẳng tắp hề ngừng , dù chỉ là một vệt cong cũng .
“Chuyện …” Lục An nhớ tới những gì Phó quan chủ , kích động về phía Tô Lâm Thu, nên lời.
Suốt thời gian quan ông cứ hết tới khác hy vọng thất vọng, lặp lặp chẳng bao nhiêu , cuối cùng chuyện cũng đến lúc kết thúc.
Tô Lâm Thu thì càng thấy khó tin, từ nhỏ tới lớn phụ mẫu đều đối xử với , gia gia nãi nãi trong nhà cũng vô cùng khỏe mạnh. Giờ đột nhiên là còn một gia gia ruột…
Nếu đây là gia gia ruột của , những khác thì ? Bọn họ đều là giả?
Lê Phùng Niên cảm nhận tâm trạng của bằng hữu, : “Huynh cứ yên tâm ở đây dưỡng thương cho , chuyện cụ thể thế nào, sẽ thư gửi về Kim Lăng, hỏi rõ giúp .”
Mặc dù Thủy huyện cách Kim Lăng một cách xa, nhưng nếu cố chút thì vẫn thể qua trong vòng nửa tháng.
“Được, nhờ hỏi rõ giúp .” Tô Lâm Thu cũng chuyện thể gấp .
Khi nâng khỏi đạo quan trong tâm trạng rối bời, nữ nhi của Phương gia chạy lên từ chân núi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì mệt, thấm đẫm mồ hôi.
Nữ hài thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt của Tô Lâm Thu như gì đó, cuối cùng chỉ lấy một bao giấy dầu từ lưng đưa cho , : “Đây là ít đồ ăn , xin hãy nhận lấy.”
Tuy Tô Lâm Thu trong thời gian bản mất trí nhớ chuyện gì, nhưng chính ấn tượng gì lắm, nên theo bản năng về phía bạn , đối phương , : “Đây là tiểu ở Phương gia cứu.”
Hóa là cứu.
Tô Lâm Thu cũng tiện từ chối ý của tiểu nữ hài, thế nên đành cúi nhận lấy: “Đa tạ, sẽ ăn hết.”
Nghe đáp, Phương tiểu nở nụ tươi rói: “Nếu thích thì sẽ thường xuyên cho .”
Tô Lâm Thu đáp thế nào cho , may Lê Phùng Niên ở bên cạnh giúp: “Ở đây gió lớn quá, chúng xuống núi .”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-117.html.]
Sau khi bọn họ rời , “Tô Lâm Thu” nhốt bên trong tảng đá lớn tức giận cào tường: “Rõ ràng cứu là !”
“ cơ thể ngươi dùng là của Tô Lâm Thu.” Tam Nương bung dù tới cạnh từ lúc nào: “Đâu thể để chuyện thuộc về ngươi hết, chuyện thuộc về , công bằng với . Hơn nữa, giờ ngươi dùng hết vận may của , về sẽ biến thành một tên cực kỳ xui xẻo, kết quả như ngày hôm nay đều do ngươi mà .”
“Tô Lâm Thu” thì im lặng.
Một lát , lên tiếng hỏi: “Ngươi tới đây tìm gì?”
“Quan chủ bảo ngươi im lặng một chút, nếu ngươi còn ồn nữa thì ngài ngại đập nát ngươi thành tám miếng, đó ném mỗi miếng xuống hầm cầu, để ngươi thể cảm nhận cảm giác… tắm rửa.”
“…”
Lúc “Tô Lâm Thu” mới im hẳn.
Thấy truyền lời xong, Tam Nương cầm dù về, nhưng bao lâu “Tô Lâm Thu” lên tiếng: “Thật , như cũng là một cách để bảo vệ tính mạng, chỉ cần chịu thì sớm muộn gì cũng về nhà. Ta chỉ là thấy quá cô đơn, ai tâm sự như khi phát điên mất.”
“Không .” Tam Nương đáp. “Cái gì?”
“Buổi tối sẽ qua tâm sự với ngươi.” “Thật ?” “Tô Lâm Thu” tỏ vẻ nghi ngờ.
Tối đó, “Tô Lâm Thu” thấy cửa đạo quan đốt tiền giấy, chớp mắt vài bóng dáng xuất hiện xung quanh .
bóng hình đó chạy tới cướp tiền giấy, thấy nhốt trong cục đá thậm chí còn nhiệt tình chia một ít cho : “Huynh , ngươi ở trong ?”
“Tô Lâm Thu” rốt cuộc cũng hiểu ý mà Tam Nương . “Sao ngươi gì thế?” Con quỷ tiếp tục hỏi.
“Tô Lâm Thu” nén nước mắt , đáp: “Huynh , ngươi từ Đông Bắc tới đúng ?”
“Sao, ngươi cũng thế ?”
“Không , chỉ thấy ngươi từ xa tới cũng chẳng dễ dàng gì, là cứ tranh thủ nhặt thêm một ít .”
“ là xa thật, mất suốt cả một đêm của .” “…”
Hai “” đang chuyện với , một lúc xuất hiện thêm hai con quỷ nữa.
“Tô Lâm Thu” một đám quỷ vây quanh tỏ vẻ: Ừm, đúng là chẳng lo về việc cô đơn…
Trong đạo quan, Tam Nương với Phó Yểu: “Vài ngày thấy dâng hương khá nhiều, ngừng đốt tiền giấy. Không ngờ hôm nay mở cửa nhiều tới .”
“Ừm, ngươi ở đây để ý đám đó.” Phó Yểu bảo nàng coi chừng, còn nàng thì dậy, kêu Triệu Hưng Thái ngoài cùng .
Triệu Hưng Thái lâu ngoài ban đêm, thấy thế thì lập tức chạy về phòng lấy tiền.
“Tối nay chúng ?” Triệu Hưng Thái hỏi. “Kinh thành.”