TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-02-04 07:51:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

hiện giờ chính thứ đó cứu mạng nương nương ?” Mẫn Dục ngẩng đầu mẫu : “Ngài thể vì ghét mà phủ nhận hết chuyện . Ít nhất thì con hạc giấy vô tội.”

thế.” Hầu phu nhân lạnh một tiếng: “Ngươi chính là như , chẳng bao giờ thấy bản sai lầm. Đôi lúc nghĩ, c.h.ế.t khi đó ngươi chứ.”

Hầu phu nhân xong thì lập tức rời .

Mẫn Dục đóa hoa còn kịp nở rộ cạnh đó, đôi mắt chứa đựng đầy sự đau thương. Hắn như một hài tử vứt bỏ, thể tìm đường về nhà nữa .

Lúc , một cung nữ bước tới mời : “Tiểu hầu gia, nương nương gặp ngài.”

“Được.” Hắn lập tức thu cảm xúc, đổi thành vẻ mặt tươi hàng ngày, xoay theo cung nữ trong điện.

Vừa , ôm lấy tiểu hoàng tử mềm mại, tỷ tỷ giường : “Sao thần thấy đứa nhỏ , thừa kế một phần xinh từ ngài nhỉ?”

Hoàng hậu lúc mệt mỏi, chỉ miễn cưỡng nở nụ : “Đệ ít quậy phá .”

Cung nữ ở bên cạnh mỉm giải thích: “Hài tử sinh đều như thế, từ từ sẽ hơn thôi. Có một lúc nhỏ càng thì lớn lên càng tuấn. Tiểu điện hạ của chúng chắc chắn sẽ là một mỹ nam tử.”

“Phải ?” Mẫn Dục thật sự gật đầu: “Ai cũng cháu trai giống cữu cữu, vị cữu cữu là thần đây lớn lên hết sức tuấn, thì tiểu điện hạ về cũng kém. Bệ hạ, thần thấy chỉ với gương mặt của thần thôi là cũng đủ để ngài ban thưởng .”

Thánh nhân bật : “Ngươi để ý thứ gì của quả nhân đây?” Nói xong, y qua Hoàng hậu: “Tên hầu gia nghịch ngợm hôm lấy một lọ thuốc ngửi bằng phỉ thúy của , nữa thì ôm mất chiếc bình mỹ nhân trong ngự thư phòng, tìm lý do lấy đồ vật. Nàng nhanh chóng khỏe lên, nếu mấy thứ ở chỗ đều lấy hết mất.”

Hoàng hậu thế thì mỉm , dựa nghiêng giường, một tay nắm tay hoàng đế, hai mắt nhắm : “Thiếp sẽ nhanh chóng khỏe .”

Thấy nàng mệt, Mẫn Dục điều ôm hài tử ngoài. Cung nữ bên trong cũng lui hết, chỉ chừa đủ hầu hạ bên trong.

Thánh nhân hỏi ngự y và Quốc sư về thể của Hoàng hậu, đó sai chăm sóc thật cho tiểu hoàng tử toan về chính điện xử lý tấu chương. Mẫn Dục lập tức buông hài tử xuống, rời khỏi hậu cung.

Mẫn Dục ngoài, cùng với Quốc sư cáo từ thánh nhân, nhưng gọi Quốc sư hỏi: “Quốc sư xuất cung?”

Quốc sư cũng chuyện hỏi: “ thế, tiểu hầu gia cùng luôn ?”

“Vậy cùng .”

Hai bước chậm rãi hành lang, bên cạnh thỉnh thoảng triều thần vội vàng ngang qua. Đa các triều thần thấy bọn họ thì đều như thấy, vài thì tỏ khách khí, chỉ nhẹ gật đầu .

“Bọn họ dường như đều xem thường tăng đạo.” Mẫn Dục .

Quốc sư cũng giận, ông già , còn ý cạnh tranh nữa: “Bị xem thường cũng là chuyện bình thường. Mấy như chúng công trạng gì, chỉ cần vài câu kinh thư là thể các bá tánh cung phụng. Trong mắt bọn họ, chúng cũng chỉ nương theo danh nghĩa của quỷ thần để lừa tiền mà thôi.”

ngài là quốc như mà.” Mẫn Dục .

Quốc sư đáp: “Bệ hạ bảo quốc sư thì mới là quốc sư, nếu xem gì thì cũng chẳng là gì cả. Thật những như chúng nên giống như vị Phó quan chủ , vui vẻ thì cho sắc mặt , vui thì thèm để ý tới ai cả, ngay cả thánh nhân cũng thế. đa đều khả năng đó, chỉ thể nhờ quyền quý mà kiếm chút cơm ăn, chính là một trong đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-123.html.]

Mẫn Dục ngờ Quốc sư mấy chuyện như với , trong lòng chút kinh ngạc.

Hắn mấy khi qua với Quốc sư, hôm nay trò chuyện như nhiều.

“Vị Phó quan chủ lợi hại lắm ?” Mẫn Dục hỏi: “Ta chỉ nàng thể kết nối với quỷ thần.”

“Lợi hại về ngươi sẽ .” Quốc sư đáp: “Nếu ngươi gặp nàng thì chứng tỏ hai duyên.”

“Thật ?” Mẫn Dục mờ mịt.

Bọn họ hết dãy hành lang, ánh mặt trời chói mắt rọi sáng hình. So với Quốc sư, bước chân của Mẫn Dục giống như một linh hồn du đãng đang về phía vực sâu.

Tối đó, phủ Quốc sư.

Quốc sư đang gì đó, bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Ông cũng ngẩng đầu, : “Vào .”

Cửa mở , nhưng thấy tiếng bước chân.

Ông thả bút xuống, nghiêng đầu thì thấy đó hầu, mà là một nữ tử hắc y, mặt che khăn lụa màu đen, phía nàng còn một giấy.

“Ngươi là Phó quan chủ?” Ông thấy ngoài ý , thả bút xuống, thẳng hỏi.

Phó Yểu tới đối diện ông, xuống: “Không ngờ danh tiếng của lớn như , ngay cả Quốc sư cũng nhận .”

Quốc sư vuốt râu ha hả: “Kinh thành là địa bàn của , ở đây xuất hiện một nhân vật lợi hại thì chắc chắn chứ.”

“Mấy Quốc sư các ngươi đúng là dẻo miệng, bảo thánh nhân luôn phong chưởng môn Chính Nguyên Giáo quốc sư.” Phó Yểu .

“Miệng dẻo là một, bản lĩnh mới là điều quan trọng. Cũng như câu đó, bên giường thể cho phép khác ngáy ngủ. Thánh nhân chắc chắn cũng mong rằng sẽ một quốc sư tài giỏi bên cạnh như hổ rình mồi.” Quốc sư đáp.

Phó Yểu vuốt ve chén : “Ngươi là đang nhắc nhở cách xa hoàng cung một chút đúng ? Cảm ơn, vẫn . Quay chuyện chính, nếu như ngươi thì cũng nhiều lời, tới đây là mượn ngươi một món đồ.”

“Cái gì?”

“Toàn bộ ghi chú của Chính Nguyên Giáo, bao gồm cả bí thuật Đạo giáo, bút ký chưởng môn… cần hết tất thảy. Không ngươi thấy thể ?” Phó Yểu hỏi.

Quốc sư : “Chuyện thể , mà xem thành ý của quan chủ. Đủ thành ý thì tất nhiên chuyện gì cũng thể.”

Phó Yểu: “…”

Loading...