Thánh nhân cũng trách nàng vô lễ, ngược còn nở nụ ấm áp: “Phó quan chủ là thế ngoại chi nhân, tất nhiên cần dùng đến lễ nghi của thế tục.”
Hoàng hậu cũng tỏ thái độ: “Đối với kỳ nhân dị sĩ, bệ hạ và bổn cung đều quý trọng kịp, thể để ý chút chuyện nhỏ .’
“Vậy thì .” Phó Yểu ngừng , về phía Thiên Huyền Tử: “Câu hỏi của còn đáp , ngươi chắc chắn dùng cơ hội để cứu Ngũ hoàng tử?”
Thiên Huyền Tử khi vô cùng chắc chắn: “Phải.” “Được.”
Phó Yểu bước tới cạnh Hoàng hậu, ôm hài tử còn bọc trong tã lót lên. Cung nữ trưởng cạnh vẫn thấy yên tâm cho lắm, nhưng Hoàng hậu ngăn .
“Không quan chủ con bệnh gì ?” Dù địa vị của Hoàng hậu cao cỡ nào nữa, lúc cũng chỉ là một mẫu nhu nhược mà thôi.
“Hắn cũng vấn đề gì lớn.” Phó Yểu đáp.
“Không vấn đề lớn?” Lời của nàng tất cả những đây đều tin . Nếu vấn đề lớn, xém chút c.h.ế.t yểu?
Thánh nhân lên tiếng: “Phó quan chủ cứ việc thẳng.”
“Dù là bệnh trúng độc thì cũng nên cho rõ ràng, nếu cũng tới mức khiến một hài tử thành bộ dạng như .” Cung nữ trưởng bên cạnh khi mới nôn nóng mở miệng: “Điện hạ chỉ mới sinh một tháng, thể chịu nổi.”
“Không bệnh, cũng chẳng trúng độc, càng trúng tà.” Phó Yểu : “Đứa nhỏ gặp chuyện tại các ngươi, là do chính nó đầu thai sai thời điểm, giờ trong còn lưu một thứ đáng lẽ nên mang theo. Có ngọc ? Mang miếng ngọc nhất qua đây.”
Dù hiểu lắm những gì nàng đang , nhưng cung nữ trưởng vễn liếc mắt về phía chủ tử, khi thấy Hoàng hậu đồng ý thì lập tức chạy tới nhà kho lấy ngọc.
Nàng rời lâu, chỉ lát mang tới những loại ngọc nhất.
Phó Yểu thấy thì “chậc” một tiếng, về phía thánh nhân: “Ngọc mấy thứ , bệ hạ thể hào phóng chút ?”
Cung nữ trưởng đang định rằng bệ hạ ban thưởng miếng ngọc cuối cùng cho nương nương, nhưng nhanh biến sắc.
, trong cung đúng là một loại ngọc hơn hết thảy những thứ .
“Đức Toàn, mang ngọc tỷ của quả nhân tới đây.” Thánh nhân chẳng do dự nhiều.
Đại thái giám kinh hoảng, cuối cùng cũng dám trái lệnh, tự rời khỏi Dực Khôn Cung, chạy như điên về tẩm cung lấy ngọc tỷ.
Phó Yểu cầm lấy ngọc tỷ, hít vận mệnh quốc gia ở đó, mặt mày lập tức sáng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-128.html.]
Nàng đặt ngọc tỷ lên n.g.ự.c Ngũ điện hạ, hài tử vốn chỉ còn chút thở mong manh bắt đầu cử động tay chân trong vô thức. Bàn tay ngắn nhỏ chạm ngọc tỷ, cả bỗng trở nên nhẹ nhàng, đến mạch đập cũng mỗi lúc một khỏe mạnh hơn.
“Ngọc thể an thần.” Phó Yểu : “Dùng ngọc tỷ trấn một lúc, sẽ trở như bình thường. nếu giải quyết thì phiền phức đấy.”
Hoàng hậu thấy nhi tử chuyển biến , lòng cũng thả lỏng, cầm khăn tay đè lên khóe mắt: “Quan chủ cách ? Chỉ cần cứu hài tử của thì ngươi gì cũng đồng ý.”
“Các vị cần thế. Đây là giao dịch giữa với Thiên Mính Tử, cần khác nhúng tay .” Phó Yểu về luồng chấp niệm trong n.g.ự.c đứa trẻ: “Về mỗi ngày sẽ tới một chuyến để phòng ngừa chuyện ngoài ý xảy . Còn bình thường…” Nàng dừng , về phía cung nữ trưởng: “…Mang mấy viên ngọc đó qua đây.”
Cung nữ trưởng khi còn dáng vẻ phản kháng nữa, vội vàng nâng ngọc thạch lên.
Phó Yểu cạnh chiếc nôi vẽ vài đường, khảm ngọc lên, : “Bình thường hài tử ngủ thì cứ đặt đây là . Nếu ngọc thạch nứt thì đổi viên khác.”
“Còn ngọc tỷ…” Đại thái giảm hỏi: “Còn cần nữa ?”
“Cũng cần lắm.” Phó Yểu : “Dù thì nếu ngọc tỷ nứt sẽ phiền phức lớn đấy.”
Mọi : “…”
Nàng cũng ngọc tỷ xảy chuyện thì sẽ phiền phức !
Phó Yểu đặt hài tử nôi, : “Được , hôm nay tới đây thôi, ngày mai tới.”
“Xin quan chủ dừng bước.” Thánh nhân vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, trong lòng vị mặt giống Thiên Mính Tử, giọng điệu cũng khách khí hơn : “Trong cung thiếu chỗ ở, nếu quan chủ chê thể ở vài ngày, quả nhân cũng dễ bề tỏ lòng ơn.”
Người bình thường bệ hạ chắc chắn sẽ từ chối, dù đây chẳng khác gì là mệnh lệnh.
Phó Yểu rảnh mà quanh co lòng vòng với đối phương: “Không cần. Mục đích của chỉ là thành giao dịch , nếu bệ hạ cảm ơn, bằng sai đầu bếp cung đình chuẩn cho nhiều thức ăn một chút.”
Nói xong, Phó Yểu bức bình phong. Đại thái giám lặng lẽ bước qua đó, phía còn bóng .
Thánh nhân bình phong thêu hoa, với Hoàng hậu: “Hôm nay xem như chúng mở rộng tầm mắt. Một nhân vật xuất quỷ nhập thần như đúng là khiến khó lòng phòng .”
Hoàng hậu chung sống với y nhiều năm, thể hiểu chút suy nghĩ của y chứ. Mặc dù bọn họ nâng đỡ trong hoạn nạn bao năm qua, nhưng nàng , trong lòng bệ hạ, lẽ nàng cũng chút sức nặng, tuy vẫn thể so với y.
Câu cảm thán hẳn cũng chỉ vì lo rằng uy h.i.ế.p đến ngôi vị hoàng đế của y mà thôi.
“Phương ngoại chi nhân từ tới nay đều kị việc thế tục.” Nàng dịu dàng an ủi: “Phó quan chủ tài năng như nhưng vẫn ở yên một nơi, lẽ vì liên quan tới thế tục. Đối với những kỳ nhân dị sĩ như , mặc dù đáng tiếc vì thể trọng dụng, nhưng tương lai nếu chuyện quan trọng thì lẽ nàng cũng sẽ trơ mắt . Bệ hạ hẳn nên vui mừng vì một thần dân như mới .”