TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-02-04 07:56:12
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao thế?” Nhóm thợ thủ công ở đó thấy y như thì lập tức hỏi. Chung Ly cụp mắt, lắc đầu: “Không gì, tiếp thôi.”

Nhóm thợ thủ công thấy y thì cũng chẳng hỏi nhiều. Trong hoàng cung, Phó Yểu cầm cổ kiếm trong tay, từ từ rút .

Có lẽ vì để quá lâu, mũi kiếm trông tồi tàn, ánh sáng, ngay cả chỗ rút kiếm cũng thấy khó, mặt kiếm rỉ sét hết cả, nếu tính về độ sắc bén thì lẽ còn thua cả một cái d.a.o phay.

Xoay sang mặt , đó khắc hai chữ rỉ sét. Chung Ly.

“Lúc còn xuất các* tính cách khá là háo thắng, thấy nữ tử chắc bằng lang quân, còn từng ảo tưởng về việc chinh chiến sa trường như tổ phụ*. Thanh kiếm là tổ phụ tặng cho .” Hoàng hậu đưa tay vuốt nhẹ kiếm, đôi mắt đầy vẻ hoài niệm: “Sau đó phụng chỉ gả cho bệ hạ, khi vẫn còn là Ninh vương, chẳng còn dám mơ tới những tháng ngày bên ngoài cung điện nữa, đổi thành y phục của phụ nhân, khóa chặt hộp vũ khí, yên tâm đảm nhiệm vai trò Ninh vương phi. năm tháng dần qua, nó vẫn luôn trong của hồi môn của . Nếu những âm thanh đó phát từ nó, thì lẽ nó đang thấy tủi .”

*xuất các: gả chồng

*tổ phụ: ông nội

Phó Yểu Vĩnh An Hầu phủ lên từ nghiệp võ tướng, tước vị chính là do lão Hầu gia dùng quân công đổi lấy. khi phong hầu, lão hầu gia chủ động giao binh quyền, chỉ một vị hầu gia nhàn tản.

Thanh cổ kiếm , lẽ là lão hầu gia cũng chỉ vô tình .

Phó Yểu tra kiếm vỏ, : “Thanh kiếm mang sát khí nặng, ngươi mang theo bên nhiều năm ảnh hưởng, chứng tỏ cũng may mắn, lúc nó đang chìm ngủ say. Hiện giờ chủ cũ của nó trở về, nên kiếm cũng thức tỉnh theo, cứ đặt ở hoàng cung mãi cũng thích hợp.”

Hoàng hậu hiểu ý Phó Yêu, chỉ là nàng lưu luyến.

“Không còn cách nào khác để phong ấn nó ?” Hoàng hậu nghẹn ngào: “Đây là kỷ vật duy nhất gia gia để cho , để mất nó.”

Trong ký ức lúc nhỏ, nàng luôn theo cạnh gia gia, giờ ông còn, nàng mất cả thanh kiếm duy nhất ông để .

lão hầu gia cũng chủ nhân thật sự của nó.” Phó Yểu : “Kiếm linh, ngươi nó nên nó tặng cho ngươi Ngũ điện hạ, nhưng nếu ngươi quá tham lam thì đó là họa chứ phúc.”

Phó Yểu cảm nhận thanh kiếm đột nhiên rung động như , hẳn là liên quan tới Ngũ hoàng tử còn trong nôi . Nói đúng hơn, là quan hệ với luồng chấp niệm trong . Nếu cứ để thanh kiếm ở cạnh Ngũ hoàng tử, lâu dần sẽ ảnh hưởng tới tính tình của mất.

Nếu từ đầu thì nên lưu luyến chuyện cũ từ kiếp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-133.html.]

Hoàng hậu nghĩ tới con, trong mắt hiện lên chút do dự. Một lúc , nàng : “Vậy thanh kiếm xin nhờ Phó quan chủ bảo quản.”

“Được. Ta cũng lấy đồ của khác.” Phó Yểu chạm nhẹ lên trán nàng, : “Nếu bất kỳ chuyện gì xảy với ngươi, đều thể nhờ giúp đỡ. Nhớ kỹ, chỉ giới hạn ngươi xin giúp đỡ, những khác tính.”

Nói xong, Phó Yểu ôm theo kiếm, dẫn hai Tam Nương rời khỏi hoàng cung.

Hoàng hậu trong tẩm điện một lúc lâu, cuối cùng buồn bã thở dài. Nàng nhớ gia gia.

Sau khi Phó Yểu trở đạo quan, rút kiếm nữa. Tam Nương ở bên cạnh thấy thế, : “Chung Ly công tử từng , Ngũ điện hạ là quen cũ của y. Giờ thanh kiếm còn khắc dòng họ của Chung Ly công tử, nghĩa là nó liên quan đến Chung Ly công tử ? Ngài hỏi y một chút ?”

“Không cần.” Phó Yểu chăm chú chữ kiếm, hai chữ đó tổng thể chút tục tằng và sắc nhọn, mặc dù qua lâu , nhưng vẫn thể từ chữ chủ nhân của nó là cực kỳ sắc bén: “Ngươi nghĩ ? Nếu lộ mặt, chứng tỏ rằng liên quan gì tới nó. Hiện giờ điều là, cái là thần binh lợi khí .”

Phó Yểu cầm kiếm, tới rừng cây hòe.

Nhóm thợ thủ công vẫn còn ở đó, ngay thấy kiếm thì trong lòng chột : “Thanh kiếm cũng khá lợi hại, mỗi nổi da gà. nghề rèn đúc, cái ngươi hỏi lão Tưởng .”

Tưởng thợ rèn là thợ rèn lâu năm, trong gia tộc ông từng rèn một cây thần binh lợi khí, nhưng đây cũng chỉ là lời đồn, nhắc tới tên thì hầu như đều từng qua.

Phó Yểu đưa kiếm cho xem, Tưởng thợ rèn cẩn thận quan sát. Đợi tới khi Tưởng thợ rèn nghiên cứu xong qua ba canh giờ, lúc mới : “Đa thần binh lợi khí đều trời sinh , cần nhuộm đẫm vô m.á.u tươi. Thanh kiếm sát khí nặng, mùi m.á.u tươi cũng nồng, điều kiếm hồn bên ngoài mỏng manh, nếu thể phát sáng chói mắt nữa thì cần kiếm hồn mới, nếu nó cũng chỉ là một thanh sắt vụn mà thôi.”

“Làm để kiếm hồn?” Phó Yểu hỏi.

Tưởng thợ rèn do dự một hồi, đáp: “Chỉ cần linh hồn phong ấn trong là . Tốt nhất là linh hồn tự nguyện, tự nguyện dễ biến thành đồ vật âm tà.”

Hắn sợ Phó Yểu sẽ hại vô tội.

“Vậy ?” Phó Yểu quan tâm tới sự lo lắng của , chuẩn tìm vài linh hồn để luyện tập.

ngay khi nàng cầm kiếm chuẩn rời , giật một cái, đẩy cửa gỗ tới hoàng cung.

Loading...