Lúc trong hoàng cung, Hoàng hậu mới ngủ, các cung nhân khác canh gác bên ngoài, bên trong chỉ một hai cung nữ đang ngủ gà ngủ gật.
Phó Yểu tới cạnh Ngũ điện hạ, thấy cạnh nôi một bóng hình nam tử mờ ảo.
Nam tử đó mặc áo giáp, hư hỏng khắp nơi, bên còn vết m.á.u khô. Hắn râu ria xồm xoàm, rõ mặt, nhưng hai mắt , ánh mắt cực kỳ kiên quyết.
Nhận bên cạnh , nam tử ngẩng đầu về phía Phó Yểu, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Câu là hỏi mới đúng.” Phó Yểu ôm kiếm đáp: “Ngay cả khi đầu thai mà còn cố giữ chấp niệm, chấp niệm của ngươi rốt cuộc sâu cỡ nào chứ.”
Nam tử đáp, thanh kiếm trong tay Phó Yểu, : “Đó là kiếm của .”
“Kiếm của ngươi?” Phó Yểu rút thanh kiếm , đẩy phần khắc chữ tới mặt : “Vậy khắc hai chữ “Chung Ly”.”
Ánh mắt dừng ở dòng chữ khắc kiếm, một lúc thì lẩm bẩm: “Đại …”
“Đại ?” Phó Yểu hỏi tiếp, nhưng nam tử chui cơ thể của đứa trẻ trong nôi.
Một câu đầu đuôi khiến Phó Yểu hết sức bực bội: “Đồ lão nhân thúi!” Ném cho nàng một chuyện phiền phức tới như .
Trong phủ quốc sư, Thiên Huyền Tử hắt xì một cái.
Đạo đồng bên cạnh thấy vội vàng đóng cửa sổ .
“Không đóng cũng mà.” Thiên Huyền Tử thiệp mời mặt: “Thiệp mời là khác nhờ tới cầu phúc, tính bát tự*? Ngày mai ngươi lùi hết cho .”
*Bát tự: Ngày sinh tháng đẻ
Hắn là đạo sĩ, nhưng cũng hiểu rõ mấy thứ .
Đạo đồng do dự, đáp: “Những thiệp mời như , chỉ cần tới cửa một chuyến là sẽ thu mấy chục lượng bạc.”
Phủ quốc sư phần lớn đều dựa tiền để cầm cự, nếu chỉ dựa bổng lộc của triều đình, sợ là sớm uống gió Tây Bắc mà sống. Còn những thứ bệ hạ ban thưởng, bán , còn cố giữ gìn như mới.
“Bạc?” Thiên Huyền Tử lập tức đổi ý: “Vậy . Về những thiệp mời như thế quan tâm là bao nhiêu tiền, chúng đều nhận.”
Đạo đồng: “…Vâng.” “Ngươi thiếu tiền cơ ?”
Một giọng nữ đột ngột vang lên khiến hai trong phòng đầu tìm kiếm, từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ xuất hiện một vị hắc y nữ tử đang dựa.
Đạo đồng định hỏi nàng là ai, Thiên Huyền Tử dậy, cung kính : “Tiền bối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-134.html.]
“Đừng gọi tiền bối.” Phó Yểu nhảy từ cửa sổ : “Lần ngươi gọi là vì lười sửa, nên ngươi gọi quen luôn đúng ? Thiên Mính Tử rốt cuộc là nghèo cỡ nào, c.h.ế.t còn bắt ngươi kiếm chút tiền trinh đó?”
Thiên Huyền Tử trả lời cho , chỉ với đạo đồng: “Ngươi pha ấm .”
Sau khi đuổi đạo đồng , mới : “Ta và sư phụ khác , ít nhất sư phụ còn mắt Âm Dương, thể thấy một thứ, hề chút pháp thuật nào, thứ đều do danh tiếng quốc sư tạo nên. Ta chỉ nghĩ tranh thủ kiếm một ít, tương lai cầm tiền về Thanh Phong Sơn, dùng tiền đó sửa đạo quan.”
“ là một giấc mộng giản dị.” Phó Yểu vỗ tay: “Ta và sư phụ ngươi dù cũng coi là quen , thể trơ mắt ngươi đói khổ như thế. Vậy , dạy ngươi một cách thể giúp ngươi kiếm nhiều bạc.”
“Mời tiền bối dạy bảo.”
“Không, câu của ngươi sai .” Phó Yểu : “Ngươi là, vãn bối thể may mắn ngài chỉ điểm, thể một hưởng thụ tiền bạc. Ta quyết định sẽ trích một nửa những gì kiếm để hiếu kính ngài. Ngoài để báo đáp, sẽ đồng ý giúp ngài thăm dò chút chút về thần binh lợi khí.”
Thiên Huyền Tử: “…Nếu thì thôi, dám phiền tiền bối.”
Phó Yểu khoác vai , : “Ta cho ngươi cơ hội trả lời . Nếu câu trả lời hài lòng, ngại để ngươi gặp sư phụ ngươi, hỏi trả lời như thế nào.”
Thiên Huyền Tử nhận thấy cảm giác lạnh lẽo cổ, lời mà lặp : “Vãn bối thể may mắn ngài chỉ điểm, dám một độc chiếm tài lộc. Ta quyết định sẽ dâng một nửa tiền bạc cho ngài xem như hiếu kính. Ngoài , để báo đáp, còn đồng ý giúp ngài hỏi thăm tin tức của thần binh lợi khí.”
“Vậy mới ngoan chứ.” Phó Yểu thu kiếm, hất cằm ý bảo xuống: “Bút lông của ngươi ?”
“Sau lưng ngài.”
Lúc đạo đồng bưng trở , bên trong truyền tiếng chuyện: “Lông mày của ngươi quá ngắn, để nó cao lên chút… Ánh mắt lạnh lùng, ngươi càng để ý tới khác thì khác sẽ càng tới gần ngươi… Môi mỏng, mũi cao, chỉ mỹ nam tử mới khiến chú ý…”
Hắn ở bên ngoài một lúc, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa: “Chưởng giáo, nóng.”
“Vào .”
Không đạo đồng ảo giác , cảm giác như giọng của chưởng giáo trở nên trầm thấp, lạnh nhạt hơn nhiều.
Vừa đẩy cửa , thấy chưởng giáo ở . Chưởng giáo vẫn là chưởng giáo, nhưng cảm giác khác lúc .
Hoặc là , chưởng giáo bây giờ mang đến một loại cảm giác khó lòng miêu tả .
Trước chưởng giáo sở hữu bề ngoài khá thanh tú, nhưng cũng chỉ là thanh tú mà thôi. Vậy mà hiện tại mặt mày trở nên tuấn tinh xảo hơn nhiều, cả ánh mắt cũng cực kỳ giống một đóa tuyết liên cao lãnh, khiến khó lòng dời mắt.
“Y phục cũng đổi, về chỉ mặc màu trắng. Ngẫu nhiên đổi thành màu đen cũng , tạo cảm giác mới lạ.” Phó Yểu vuốt cằm: “Chuyện giữa chúng xem như xong, chúc ngày mai ngươi khai trương phát tài.”
Nàng xong, về phía cửa. Đạo đồng vội vàng chạy theo tiễn nàng, bước qua cửa còn thấy nữa.
Đạo đồng hoang mang trở phòng, đang định hỏi chuyện gì xảy thì chưởng giáo : “Về những thiệp mời một trăm lượng đừng đưa tới mặt .”