TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-02-04 07:57:13
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , Thiên Huyền Tử tới Vĩnh An Hầu phủ đầu tiên.

“Mỗi năm, cứ tới ngày giỗ của Vĩnh An Hầu thế tử, Vĩnh An Hầu phu nhân đều sẽ nhờ chưởng giáo tới nhà. Năm nay lão chưởng giáo còn, tất nhiên sẽ do ngài tới.” Đạo đồng sợ hiểu, cạnh vội giải thích: “Vĩnh An Hầu là nhà của Hoàng hậu nương nương, hầu phu nhân hào phóng, nào cũng chừng năm trăm lượng bạc trở lên. Chưởng giáo chắc chắn thật .”

Thiên Huyền Tử “ừ” một tiếng, Vĩnh An Hầu phu nhân cực kỳ yêu thương con thứ, thế nên khi đó gặp chuyện ngoài ý , bà vẫn giữ tước vị thế tử cho , mãi vẫn để tiểu hầu gia kế thừa.

Nếu là gia tộc khác, thấy chuyện như thì sớm ồn ào nhốn nháo, lý để một c.h.ế.t chiếm mãi vị trí thế tử, nhưng Mẫn tiểu hầu gia giờ nhắc tới vị trí thế tử, tính tình quả thật tới kỳ cục.

Xe ngựa tới Vĩnh An Hầu phủ, quản gia tự mời trong. Vừa cửa, Thiên Huyền Tử thấy Mẫn tiểu hầu gia về phía .

“Ta đưa quốc sư trong.” Mẫn Dục để quản gia việc của , sải bước đằng dẫn đường cho .

giờ từng cẩn thận quan sát vị quốc gia mới , Mẫn Dục cảm giác quốc sư mới hôm nay tuấn tú hơn ít, tự chủ nhiều hơn chút.

“Mới mấy ngày gặp mà mặt mày quốc sư dường như càng thêm tuấn.” Hắn cũng chỉ nghĩ là do quốc sư mới quen với vị trí của , nên khí thế mới dần đổi, bắt đầu phong phạm của một bậc cao nhân.

Quốc sư đạm bạc: “Đều nhờ hoàng ân mênh m.ô.n.g mà thôi.” Mẫn Dục gật đầu, gì nữa.

Lúc bọn họ đến ngoài viện mà thế tử từng ở, tới hành lang tiếng nức nở của nữ nhân vọng từ bên trong, ở cạnh còn đang an ủi bà .

“…Đừng nghĩ nhiều gì nữa, nhiều năm , dù bà nhớ mãi quên, thế tử cũng chẳng thể trở về .”

“Đâu chuyện đó chứ? mỗi năm cứ ngày , lòng khó chịu nhịn .”

Thiên Huyền Tử giọng là của ai, nhưng thấy tiểu hầu gia ngừng bước, trong lòng cũng thể đoán chủ nhân tiếng .

“Khó chịu thì khó chịu, chúng vẫn cần mặt mũi. Ta mới vài ngày dạy dỗ A Dục ngay mặt đúng ? Giờ A Dục mười chín , dù bà thích nữa thì tương lai nó vẫn là kế thừa hầu phủ , bà cho nó chút mặt mũi chứ.” Người đang an ủi : “Hơn nữa một câu khó , đến khi bà già , bà vẫn cần A Dục ở bên chăm lo tuổi già, giờ bà biến quan hệ mẫu tử của hai thành như , tội gì thế.”

“Chăm lo tuổi già cho ?” Hầu phu nhân lạnh: “Nếu vì việc nhẫn nhục chịu đựng mặt nó, thà rằng cứ về quách nông thôn ở, còn thể yên tĩnh chút.”

“Bà , lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện gì . Dù A Dục nó cũng là nhi tử của bà, mấy năm qua lúc nào cũng ngoan ngoãn lời, nào ngoài đều cố tình mua mấy món đồ bà thích về, nhi tử cỡ nào cũng chỉ tới thế thôi, bà đừng mà ở trong phúc phúc.” Người đó oán trách: “Giờ bà đủ, về sẽ hối hận đấy.”

“Ta chắc chắn hối hận.” Hầu phu nhân lau nước mắt: “Ta tìm một hài tử trong mấy đứa cháu trai bên nhà đẻ , đợi sẽ để đứa trẻ đó dưỡng lão cho . Muốn tha thứ cho nó, thể nào. A Hành nó hại chết, mãi mãi bao giờ tha thứ cho nó .”

chuyện năm đó cũng do A Dục cố ý, đó chỉ là tai nạn ngoài ý thôi mà.”

Thiên Huyền Tử tới đó, bản nên tiếp.

Sư phụ , bí mật trong phủ của quan quyền quý nhất là đừng nhiều, cho bản . Hôm nay vô tình quá nhiều , chẳng mang tai họa gì cho đây.

Thế là để tâm tới sắc mặt của tiểu hầu gia, chủ động kéo tay đối phương về hướng khác.

Mãi tới khi hết hành lang, ngay tại ngã rẽ, Thiên Huyền Tử mới hỏi: “Tiểu hầu gia, tiếp đến chúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-135.html.]

Mẫn Dục lúc mới lấy tinh thần, nở nụ , đáp: “Cứ thẳng là .”

Thiên Huyền Tử thấy dáng vẻ của , chỉ nén tiếng thở dài, cuối cùng cũng mở miệng an ủi.

Có một chuyện, một vài câu an ủi là thể giải quyết .

Vậy nên thể vẻ ngoài vinh hoa phú quý của một mà suy đoán lung tung, thực tế ai thể , lưng đó đang mang những vết thương đáng sợ tới nhường nào.

Mãi tới tận trưa, Thiên Huyền Tử mới xong việc, dọn dẹp dụng cụ chuẩn chạy lấy .

Vẫn là Mẫn Dục tiễn cửa, một đoạn đường im lặng, Mẫn Dục do dự : “Quốc sư, chuyện lúc nãy…”

“An tâm, cái gì nên , cái gì nên .” Thiên Huyền Tử .

Thiên Huyền Tử xong mới kinh ngạc nhận lời của nhiều. Phó quan chủ dặn, thể ít bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.

“Đa tạ quốc sư.” Mẫn Dục cảm ơn.

Sau khi tiễn Thiên Huyền Tử, Mẫn Dục quan sát bầu trời, gửi thẻ bài xin tiến cung.

Thánh nhân thấy tới gặp Hoàng hậu, lúc cũng đúng giữa trưa, thế là chung với tới Dục Khôn Cung.

Ai ngờ bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Mẫn Dục cũng gửi thẻ bài xin tiến cung đúng giờ , mỗi ngày đều theo hoàng thượng tới Dực Khôn Cung ăn cơm.

Thánh nhân mấy chuyện rắc rối ở Vĩnh An Hầu phủ, hơn nữa Hoàng hậu còn thương , thế nên cũng vui vẻ gặp mỗi ngày.

Mẫn Dục cũng tới tay , mỗi cung đều cầm theo ít đồ vật mới lạ, chuẩn cho tiểu chất nhi sử dụng.

Hoàng hậu thấy thế thì bật : “Giờ nó vẫn còn nhỏ, chuẩn nhiều gì.”

Mẫn Dục vẻ đương nhiên: “Đợi nó lớn lên là sẽ đồ mới, chỉ là chuẩn thứ cho nó mà thôi, thể để tới lúc đó khác mà nó .”

Hoàng hậu của , một lúc : “Đệ là một cữu cữu , cũng là một , còn là một nhi tử . Có một chuyện, nương sẽ hiểu.”

“Ta .” Mẫn Dục vô tư: “Hơn nữa dù về chuyện gì thì còn nương nương chống lưng mà. Nương nhiều lắm cũng chỉ mắng hai câu, cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

Hai đang chuyện, đúng lúc thánh nhân tới, Hoàng hậu dịu dàng hỏi: “Bệ hạ chuyện với quan chủ xong ?”

“Ừ, nàng bảo đến ngày mai là Tiểu Ngũ sẽ khỏe mạnh .” Thánh nhân đáp.

Mẫn Dục giờ mới lên tiếng: “Ta xem thử ngự thiện xong . Bệ hạ mệt , nương nương mau chăm sóc cho bệ hạ .”

Loading...