Hắn xong nhanh chóng lui ngoài, trong tẩm điện đều đang , nghĩ rằng cố ý dành gian cho đế hậu tâm sự.
Mẫn Dục ngoài, về phía điện.
Lúc vị Phó quan chủ đang phơi nắng trong hậu hoa viên.
Lúc Mẫn Dục bước hoa viên, Phó Yểu nghiêng đầu khí vận bay lượn xung quanh , xác thật là một may mắn.
“Phó quan chủ.” Mẫn Dục bước đến đối diện nàng, cân nhắc một hồi, mở miệng : “Nghe Phó quan chủ thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng của bất kỳ ai?”
“Trước đó một điều kiện.” Phó Yểu sửa : “Phải xem đó đưa cái giá mà .”
“Cái .” Suốt thời gian qua, cũng hỏi thăm thứ liên quan: “Ta một vị ca ca, việc chắc ngài , hiện đầu thai chuyển thế ?”
Phó Yểu đáp nhanh: “Chưa.” “Vậy hồn phách của …”
“Vẫn còn thế gian .” Phó Yểu : “Trước đây nhà ngươi còn một tràng pháp sự ? Hắn về nhà một chuyến đấy.”
“Thật ?” Mẫn Dục kinh ngạc, vui mừng hỏi: “Huynh vẫn còn ở đây?”
Suốt nhiều năm qua, vẫn luôn tìm đủ loại kỳ nhân dị sĩ, chính là để thể gặp ca ca một , ngờ ca ca thật sự hề rời .
Phó Yểu nghiêng đầu : “Ta thậm chí còn thể dẫn ngươi gặp . Có điều xem ngươi trả giá gì .”
“Ngài gì đều sẽ cho ngài.”
“Là hào phóng.” Phó Yểu lên: “Chúng thể xuất phát ngay cũng .”
Mẫn Dục cố kìm nén cảm xúc, : “Đợi một chút. Cơ hội để thể ăn cơm với nương nương nhiều, ăn xong bữa cơm với .”
Phó Yểu vẻ cứ tùy ý.
Sau bữa cơm trưa, Mẫn Dục ngắm tiểu chất nhi một lúc mới từ biệt Hoàng hậu.
“Thần .” Mẫn Dục với Hoàng hậu: “Nương nương nhất định bảo trọng thể.”
“Đệ vẫn nên tự chăm sóc bản hơn chút .” Hoàng hậu : “Đừng để lo lắng.”
“Sẽ .” Mẫn Dục tới độ hai mắt cong thành vầng trăng, cúi đầu chắp tay, rời khỏi đại điện.
Phó Yểu dẫn và Tam Nương qua cửa Dực Khôn Cung, lập tức xuất hiện ở một lối tới chùa Hộ Quốc.
Mẫn Dục thấy con đường , lập tức tìm đúng .
“Ca ca của , bảy năm mất con đường .” Mẫn Dục cây cối to cao xung quanh, : “Khi đó mới học cưỡi ngựa, lúc mẫu dẫn hai bái phật, cứ một hai cưỡi ngựa cùng, kết quả con ngựa phát điên, ngã ngựa, gãy cổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-136.html.]
“Dù rằng nhiều rằng đó chỉ là tai nạn ngoài ý , là sai. đó là của . Lúc đó chỉ cho mẫu , chuyện gì cũng bằng ca ca.”
“Từ nhỏ tới lớn, ca ca lúc nào cũng giỏi hơn ở mặt, sách giỏi hơn , thông minh hơn , cũng mẫu yêu thương hơn . Mẫu sẽ ôm ngủ, còn chỉ thể một trong phòng.”
“Lúc đó cực kỳ hâm mộ , đôi lúc còn lén lút tủi , thể hiểu, rõ ràng cả hai đều là nhi tử của bà, mẫu chỉ ôm ca ca mà ôm . giờ hiểu , tay ngón ngắn ngón dài, lòng cũng bất công, và mẫu lẽ là do duyên phận mẫu tử còn đủ sâu.”
Mẫn Dục tới đây thì thở dài một , hỏi Phó Yểu: “Giờ thể đến gặp ?”
“Tất nhiên là .” Phó Yểu đáp, ánh mặt trời đầu bọn họ dần mây đen che khuất, phong cảnh xung quanh vẫn tươi như cũ, nhưng nơi bọn họ xuất hiện bóng râm.
lúc , Mẫn Dục gọi : “A Dục.”
Mẫn Dục giọng , chậm rãi xoay , thấy tàn cây là vị trưởng nhiều năm gặp đang mỉm .
Ngay khi Mẫn Dục còn kịp gọi ca ca, nháy mắt ca ca áp sát, chỉ cảm giác đầu óc cuồng, đó phát hiện bản sang một bên, còn bên cạnh là “” ngã xuống mặt đất.
Ngay khi còn đang mơ màng hiểu chuyện gì xảy , thấy Phó Yểu đạp ca ca chân, : “Ca ca của ngươi cũng khá là thú vị đấy, mới gặp ngay lập tức chiếm lấy cơ thể.”
Mẫn Dục hiểu, cơ thể nửa trong suốt của , ca ca đang giãy giụa mặt đất, cuối cùng khổ một tiếng, : “Phó quan chủ, thật hôm nay tới là giao dịch cái với ngài.”
Có điều ngờ rằng trưởng vội vàng tới , định chậm rãi tâm sự với đối phương, xem bây giờ cần nữa .
“Nghe linh hồn khi ánh mặt trời chiếu tới sẽ dần tan mất bộ ký ức.” Hắn xoay về phía ánh mặt trời sáng rọi, khuôn mặt hiện lên cảm xúc như giải thoát: “Vậy cũng , lúc để đau thương mãi mãi dừng ở thời khắc .”
“Đợi chút .” Phó Yểu ngăn : “Ta ngươi chết, nhưng mà khi chết, một sự thật ngươi nên , cũng để ngươi c.h.ế.t nhắm mắt.”
Mẫn Dục xoay , khó hiểu hỏi : “Sự thật gì?”
Phó Yểu đạp Mẫn Hành mặt đất một phát: “Sự thật về con ngựa, ngươi tự là đợi đánh cho một trận mới ?”
Mẫn Hành nàng đá cực kỳ đau, cả cuộn tròn : “Để tự .” Nếu còn đá thêm mấy phát nữa thì chừng sẽ hồn phi phách tán mất: “Lúc xuống ngựa là cố ý dùng kim đ.â.m ngựa. Ta chỉ định ngươi mặt mà thôi, ngờ tự hại chính .”
Mẫn Dục ngây , đôi mắt ngập tràn đủ loại cảm xúc, cuối cùng chuyển thành thoải mái: “Thì là . Thân thể tóc da nhận từ cha . Hiện giờ m.á.u thịt coi như trả cho bà , cũng còn nợ gì nữa. Còn hồn phách, xem như là thù lao đưa cho quan chủ, mong ngài ghét bỏ.”
Dứt lời, hồn phách của tiêu tán ánh nắng mặt trời, cuối cùng hóa thành một ánh sáng ấm áp, chậm rãi bay tay Phó Yểu.
Phó Yểu vốn chỉ định lấy may mắn , giờ nhận thêm một linh hồn trong sáng, mà nàng hề vui vẻ: “ là ngu ngốc, dù cũng xem cảnh tượng ca ca của ngươi gây chuyện ầm ĩ với của ngươi mới chứ.”
Phó Yểu cầm linh hồn trong tay, cũng quan tâm tới Mẫn Hành đất, tới một gia đình bình thường trong kinh thành.
Dưới tàng cây bên trong ngôi nhà, một tiểu hài tử đang nghiêng đầu đó, mẫu ở cạnh đút cơm, một lời than phiền mà lau sạch nước canh chảy dọc theo khóe môi .
Phó Yểu cạnh, nhẹ nhàng buông tay, linh hồn rơi trong cơ thể của tiểu hài tử đó: “Đứa nhỏ về càng lớn sẽ càng giống ngươi. Con của khá ghi thù. Vĩnh An Hầu phu nhân dám ở lưng mắng chửi , đây khiến bà nếm cảm giác mất. Đổi cho ngươi một cuộc sống mới. Lần đừng rơi tay , nếu sẽ bắt ngươi kiếm hồn.”