“Hắn cứ thế mà c.h.ế.t ?” Triệu Hưng Thái im tại chỗ, vẫn còn lấy tinh thần.
Mọi chuyện xảy quá mức đột ngột, một vốn sống sờ sờ ở đó, còn là còn…
“Thật cũng bất ngờ .” Tam Nương : “Trước đó, chút chuyện về Vĩnh An Hầu phủ. Sau cái c.h.ế.t của thế tử, Vĩnh An Hầu phu nhân lúc nào cũng bày vẻ mặt ưa nổi với tiểu hầu gia. Trước đó Hầu phu nhân còn thèm để ý tới mặt mũi của tiểu hầu gia mặt , Hoàng hậu mấy mới bớt bớt .”
Trước mặt ngoài bà còn thế, như lưng cần gì thêm.
Tiểu hầu gia vẫn luôn đối xử bất công, thứ duy nhất mà đó khao khát cũng chỉ là tình yêu từ mẫu mà thôi, thì gì sai cơ chứ?
“Sau tiểu hầu gia thường xuyên qua với tăng nhân phật tử trong kinh thành, lẽ cũng là vì chuyện . Sau bảy năm sống trong áy náy và dày vò, giờ cuối cùng cũng giải thoát, việc cũng hẳn là điều .” Ngoại trừ Hoàng hậu , thế gian còn ai để ý tới suy nghĩ của nữa, như , cần nán .
Triệu Hưng Thái thở dài, thật dù cũng cần chết. cắt đứt quan hệ m.á.u mủ, dường như cũng chỉ mỗi cách mà thôi.
…
Chạng vạng, Mẫn Hành trở về Vĩnh An Hầu phủ.
Hắn kích động chạy viện của phụ mẫu để thỉnh an, nhưng hầu chặn : “Tiểu hầu gia, cơ thể phu nhân thoải mái, ngài đừng nên trong thì hơn.”
Mẫn Hành cản thì lạnh một tiếng, dùng chân đá hầu: “Bổn thế tử là mà ngươi thể cản ?”
Nói xong, trực tiếp phòng.
Hầu phu nhân tiếng động, thấy tới thì vui : “ là hiếm thấy, giờ còn là Hầu gia tùy ý xuống tay với của , nếu gì khiến ngươi vui, ngươi cũng hạ lệnh giam luôn ?”
Mẫn Hành cũng rõ thái độ của mẫu đối với , nên cửa lập tức quỳ xuống lóc: “Nương, là A Hành đây!”
Hầu phu nhân kinh ngạc, đó giận tím mặt: “Đồ nghiệt súc, ngươi đang linh tinh cái gì đó. Ngươi, loại như ngươi so với một ngón tay của ca ca ngươi vẫn còn kém xa.”
Mẫn Hành sớm cách, chút hoang mang : “Nương, chẳng lẽ quên lúc nhỏ mỗi chữ , khen bằng một quả dưa vàng ? Cha phát hiện bảo chiều , đó lén đặt dưa vàng ở gối của , rằng để dành giúp . Còn nữa, đó từng xin một lá bùa hộ mệnh cho , nhưng ngại , cứ một hai nương tự thêu cho , đó còn tên của nữa. Còn tiếp, vai của ngài một cái bớt màu đỏ, đây là đặc điểm nhi tử vô tình phát hiện lúc ngủ chung với . Nương, thật sự là A Hành, vẫn luôn nhớ tới , giờ về đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-137.html.]
Hầu phu nhân tới đây thì ngơ ngác, những chuyện đều lộ bên ngoài, ít nhất thì Mẫn Dục hề .
khuôn mặt của Mẫn Dục, bà vẫn thể nào tin .
“Nương, trong lòng còn tin hẳn, chỉ mượn cơ thể của để trở về thăm . Ta chỉ định tới dập đầu với một cái mà thôi.” Hắn xong thì dùng sức dập đầu ba cái mặt Hầu phu nhân: “Làm xong , chắc chắn sẽ phiền .”
“Ngươi mau !” Hầu phu nhân kéo : “Ngươi , lúc thường chuẩn món gì cho ngươi ăn?”
“Ta thích nhất là mứt tơ vàng, nhưng cho ăn nhiều, mỗi chỉ cho ba cái.”
“Ta hỏi ngươi, chuỗi hạt bồ đề đeo tay bao nhiêu hạt?”
“Ba mươi mốt hạt, vì đây đứt, nên thiếu mất mấy hạt. Phía vốn một viên hồng ngọc, vì tìm thấy nên đổi thành đá thạch lựu.”
Hầu phu nhân tới đó thì tin tưởng : “Con thật sự là A Hành?”
“Nương!” Mẫn Hành nhào tới ôm chân bà : “Nhi tử nhớ . Nhi tử ở sườn núi đó suốt nhiều năm, chỉ tới gặp một , nhưng chịu tới?”
Hầu phu nhân nắm chặt khăn tay, bụm mặt : “Không nương , là do nương sợ, sợ sẽ nhịn mà g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh hại con, bắt đền mạng.”
Hai mẫu tử ôm thành một đống, hầu trong ngoài đều hai mặt , hiểu chuyện rốt cuộc là thế nào.
Bọn họ lóc hai khắc mới thôi, đại nha trong phòng sớm chuẩn nước ấm cho cả hai, khi chỉnh trang , Hầu phu nhân hỏi: “Lời nãy của con là ý gì? Con mượn cơ thể tới thăm ?”
Mẫn Hành đỏ mắt: “Thân thể dù cũng là của , thể chiếm mãi .”
“Con !” Hầu phu nhân nắm lấy tay : “Nếu con về thì nữa. Mấy việc vốn là nợ con, cho con .”
“ mà…” Mẫn Hành do dự.
“Không là ! Nếu bất mãn thì cứ để trực tiếp tới tìm .” Hầu phu nhân mạnh mẽ : “Dù chỉ con là nhi tử. Nếu thật sự hiếu thì lời .”