Trúng gió?
Hầu phu nhân luống cuống, định mở miệng chuyện nhận nửa bên mặt của cũng cứng đờ, tuy thể nhưng lùng bùng rõ, khóe môi còn nước miếng chảy .
Nha thấy trong phòng động tĩnh, nhanh chóng giúp bà lau sạch, Hầu phu nhân chỉ nghiêng một bên mặt, chăm chú về phía nha , hy vọng đối phương sẽ cho bà những lời lúc nãy sự thật.
chuyện do nha quyết định.
Vĩnh An Hầu dù nhắc tới chuyện của thê tử, nhưng dù cũng thể bỏ mặc bà . Ông sai mời thái y, gửi tin xin cung.
Một canh giờ , thái y của Thái Y Viện mới ung dung tới muộn; còn tin tức ông xin cung thì sớm khác cản . Hoàng hậu vẫn đang “dưỡng bệnh”, trong thời gian , nàng tuyệt đối bất kỳ tin tức nào nàng khó chịu.
Tam Nương tin Hầu phu nhân trúng gió thì vô cùng thoải mái: “Về bà chắc chắn sẽ lãnh đủ, nhưng như tiện cho Mẫn Hành quá .”
Phó Yểu lau chùi kiếm: “Này mới chỉ là khởi đầu thôi, Hầu phu nhân đó ầm ĩ cả đời như thế, thể cam tâm thành phế nhân chứ. Hay cá cược chút , ngươi đoán xem bà tìm tới ?”
Tam Nương lập tức hiểu , chuyện đúng là chỉ mới bắt đầu thật.
Hầu phu nhân liệt giường, giường chẳng hề hiếu tử túc trực, tới lúc đó nếu bà hết trúng gió, Vĩnh An Hầu phủ phen náo nhiệt .
“Tới lúc đó, ngài nhất định lấy giá gấp đôi.” Tam Nương giờ đều thích việc cho khác .
Phó Yểu , thu kiếm, một bóng mờ ảo đột nhiên xuất hiện mặt nàng.
Đã một thời gian , mà chấp niệm trong Ngũ hoàng tử xuất hiện.
Phó Yểu ngó thanh kiếm, xem chỉ thứ mới dẫn tới đây. “Lại gặp .” Phó Yểu .
Nam tử thanh kiếm trong tay nàng, ung dung hỏi: “Kiếm của , ở trong tay ngươi ?”
“Có cho .” Phó Yểu đáp.
“Không thể nào.” Đôi mắt của nam tử đó chăm chú về phía thanh kiếm: “Thanh kiếm chỉ hai chủ nhân mà thôi.”
“Vậy ? Một là ngươi, còn là ai?” Phó Yểu hỏi.
Nàng đợi một lúc lâu, thấy nam tử đáp thì hỏi tiếp: “Người còn là đại của ngươi ?”
Nam tử vẫn tiếp tục thanh kiếm, đôi mắt ánh lên sự chua xót: “Ta phản bội đại , chắc hẳn giận , nên đến cả cơ hội để nhận sai cũng cho .”
Hắn xong câu thì lập tức biến mất. Phó Yểu: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-141.html.]
Nếu đó quen cũ của Chung Ly thì hẳn là nàng bắt đánh cho một trận, ép hết chuyện .
“Quan chủ.” Đây là đầu Tam Nương gặp nam tử đó: “Này là quen cũ của Chung Ly công tử ? Cách xưng hô của kỳ lạ thật đấy, mà giáp , vẻ giống với của Ngụy triều.”
Suốt thời gian qua, nàng học vài thứ từ rừng hòe chân núi, nên cũng miễn cưỡng chút ít.
“Nếu là Ngụy triều thì quốc họ khi đó là Chung Ly đấy.” Tam Nương tới đây, đột nhiên sững sờ. Nếu họ là Chung Ly, chẳng Chung Ly công tử là trong hoàng thất ?
nghĩ đến mộ địa của Chung Ly công tử, bình thường quả nhiên là đủ khả năng xây .
Tam Nương đến đây, Phó Yểu giả vờ cũng nữa .
“Tên là gì?” Phó Yểu hỏi.
Trước đây Tam Nương tới mộ địa, tùng thấy quyển sách ghi cuộc đời của Chung Ly, dù đó chỉ đúng một cái tên, cũng từng thấy qua nội dung trong đó.
“Họ Chung Ly, tên chỉ một chữ “Chỉ”.” Chung Ly Chỉ.
Đã họ tên , cả phận, thì quá khứ của chỉ cần bỏ công tìm hiểu chút là hết.
“Đi thôi.” Phó Yểu gì nữa, dẫn Tam Nương về đạo quan.
Dưới đạo quan, nhà ở và quán của Thủy thư viện xây xong phần nào, còn vài chỗ vẫn đang tu sửa, nhưng cũng bắt đầu học sinh tới cầu học.
Từ khi Lục An thư nhờ tới dạy học, ba vị văn sĩ nhận lời, trong đó hai là học trò cũ của Lục An , tất cả đều là những nhân vật tiếng.
Bọn họ tới giúp văn vận của Thủy huyện tăng thêm ít, quanh Thủy thư viện bắt đầu xuất hiện ít mây tía mờ mờ.
*mây tía (mây tím): Đại diện cho sự may mắn, tài lộc trong phong thủy, thường xuất hiện của một , một đồ vật nào đó.
Tất nhiên là chút mây tía sẽ chẳng ai thấy cả, nhưng nào trong đó đều cảm nhận thư viện thật khác biệt.
Phó Yểu tới thư viện học sinh đang quét sân trông thấy nàng, lập tức xuất hiện cản đường: “Nơi là thư viện, liên quan thể cho , cô nương tới tìm ai?”
Phó Yểu còn kịp lên tiếng, bên trong vội vàng chạy , là quản gia của Lục An . Từ đằng xa ông thấy Phó Yểu tới, thấy nàng cản thì lập tức chạy : “Đây là Phó cô nương, thấy thì cản nữa.” Ông tính tình nàng lắm, lên tiếng như là để hai học sinh gặp xui xẻo.
Phó Yểu chẳng buồn để tâm tới suy nghĩ của vị quản gia, chỉ liên tục về phía , : “Nghe ở đây ba vị tới, trong đó một vị giỏi sử học, con định một cuốn sách sử?”
Quản gia thì lập tức hiểu ý nàng: “Ngài tới tìm Sử ?”
Sử là duy nhất học trò của Lục An , vì gia tộc thư hương lâu đời nên vẫn luôn yêu thích lịch sử.