TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-02-06 08:57:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Yểu cảm thấy, cái tên của khác đặt cho, điều chuyện chỉ là nàng suy đoán mà thôi, sự thật như thế nào cũng chỉ trong cuộc mới .

Phó Yểu cất kiếm vỏ, chuẩn rời thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Nàng mở cửa , thấy Hoàng hậu chỉ mặc trung y màu trắng ở đó.

Có vẻ như nàng chỉ mới tỉnh giấc.

“Không ngủ ?” Phó Yểu cũng nôn nóng, dù nàng ở đây là đạo quan cũng giống , nàng thấy dáng vẻ cố tình tới tìm của Hoàng hậu nên cũng quyết định nán thêm một lát.

“Ngủ .” Hoàng hậu đáp: “Lúc nãy mơ thấy A Dục, đột nhiên tỉnh dậy.”

“Hiện giờ ngươi còn bảo vệ mà còn thời gian lo cho khác đấy ?” Phó Yểu hỏi ngược .

Hoàng hậu một tiếng: “Không gạt ngươi, dù bây giờ đang cấm túc, nhưng lòng cảm giác vững chắc hơn nhiều.” Cửa của Dực Khôn Cung đóng, chuyện bên ngoài liên quan gì tới nàng nữa: “Gia gia từng , tính cách phụ quá yếu đuối, tiến lùi, nên y sẽ luôn chịu đựng. Vĩnh An Hầu phủ là thứ ông thể gánh vác , chỉ mong sụp đổ trong tay ông . Hy vọng duy nhất của Hầu phủ là A Dục, nhưng hiện tại A Dục cũng còn nữa, chẳng khác đổ thêm dầu lửa là mấy, bằng sớm lựa chọn, để bọn họ rơi vực sâu. Chỉ cần Tiểu Ngũ sống thì hầu phủ sẽ ngày Đông Sơn tái khởi.”

Nàng nghĩ hết , chỉ hy vọng phụ mẫu của nàng ở ngoài cung chịu đựng sự ghẻ lạnh của đời, đừng bất kỳ chuyện xa nào nữa.

“Nữ nhi như ngươi cũng vất vả thật đấy.” Phó Yểu giẫm lên chiếc ghế dựa mặt , tựa bệ cửa sổ, để mặc cho ánh trăng sáng chiếu lên , tạo một bóng đen dài mặt đất.

“Thật vẫn còn lắm.” Hoàng hậu , khuôn mặt nàng ánh trăng hiện lên sự nghiêm túc đầy xinh : “Chỉ cần xem hoàng đế là phu quân, cứ an yên tròn vai Hoàng hậu, ghen lên vì , bày mưu tính kế để níu kéo thì chuyện vẫn thôi. Dù mất tự do, nhưng lấy quyền lợi. Nữ nhân trong hậu cung dù tình yêu vẫn thể sống , nhưng nếu mất quyền lực thì chắc chắn thể tồn tại.”

Nói tới đây, nàng nở nụ ngại ngùng với Phó Yểu: “Hình như tối nay đa sầu đa cảm, gì cũng hết với ngươi.”

Phó Yểu nhún vai, tỏ vẻ cả: “Dù cũng đang rảnh, ngại thêm chút đạo lý sinh tồn của nữ nhân trong hậu cung.”

“Ta vẫn nên nhiều nữa. Nữ nhân nhốt ở nơi đa đều là bất do kỷ, dù là Hoàng hậu chăng nữa cũng chẳng tư cách mà khinh bỉ khác. Tất cả đều chỉ là những kẻ đáng thương như mà thôi.” Hoàng hậu , chuyển đề tài: “Quan chủ hẳn là từng qua nhiều nơi .”

từng nhiều nơi.” Chủ yếu là để học pháp thuật, nên bôn ba khắp chốn.

“Trước đây từng tới Gia Dục Quan.” Hoàng hậu hạ giọng như đang kể một bí mật gì đó cho Phó Yểu : “Ta lén , chuyện cả phụ mẫu đều hề . Lúc đó tới nhà ngoại, ai ngờ gia gia lặng lẽ dẫn tới Gia Dục Quan dạo một vòng. Gia Dục Quan vô cùng , đôi khi mơ, còn mơ thấy trời cát vàng nơi đó.”

Lúc đó nàng cứ ngỡ bản sẽ cơ hội tới đó nữa, nhưng giờ, cả đời lẽ nàng chỉ thể thấy ở trong mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-145.html.]

“Gia Dục Quan đúng là tệ.” Phó Yểu đáp lời: “Nếu về phía Tây của Gia Dục Quan sẽ thấy phong cảnh còn hơn nữa kìa. Ngươi sẽ ngắm dãy núi tuyết dài bạt ngàn, bên là mục trường bao la rộng lớn. Dù chúng luôn xem thời Hung nô và Thát tử, nhưng thể thừa nhận thịt bò thịt dê của bọn họ ngon hơn Trung Nguyên nhiều.”

“Ta ăn thử bao giờ.” Hoàng hậu tỏ vẻ tiếc nuối.

Phó Yểu vỗ vỗ khung cửa sổ: “Giờ là tháng tư, núi tuyết cũng dần tan , cỏ cây thảo nguyên bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc. Chỉ cần ngươi dám mở cánh cửa , bên ngoài chính là núi Hạ Lan, bước tới đó sẽ nếm thử rượu sữa với dê nướng nguyên con.”

Hoàng hậu ngơ ngác, nàng Phó Yểu năng lực đặc biệt, nhưng mà cánh cửa sổ đó…

“Thật sự thể tới đó ?” Nàng vô cùng tò mò, nhưng cơ thể chẳng hề nhúc nhích.

“Ngươi tin ?” Phó Yểu nhướng mày hỏi. “Ta nào dám.” Hoàng hậu lắc đầu.

“Rõ ràng là ngươi , ?”

Hoàng hậu mở miệng toan gì đó, cuối cùng chỉ đành thở dài đáp: “Ta là Hoàng hậu, thể rời khỏi nơi .”

thế, ngươi rõ bản thể , còn nhắc tới mấy thứ đó gì.” Phó Yểu nàng, một lúc nhẹ giọng hỏi: “Nhớ gia gia của ngươi ?”

Chỉ một câu đôi mắt Hoàng hậu đẫm lệ.

Nàng gặp A Dục trong mơ, mà là thấy gia gia; gả cho Ninh Vương cũng chẳng bất đắc dĩ, mà là để bảo vệ vinh quang của gia gia; nàng quên quá khứ, dùng tự do để trao đổi là vì Mẫn gia khi còn gia gia nữa, chẳng ai thể chống đỡ .

Nàng hề hối hận về những gì , chỉ là đôi khi vẫn thấy thật mệt mỏi, nhớ tới gia gia.

Nàng hít một thật sâu, ép cho những giọt lệ , dậy : “Ta mệt , đa tạ quan chủ chuyện phiếm, g.i.ế.c thời gian với .”

Phó Yểu mỉm , nghiêng ngã ngoài cửa sổ, biến mất khỏi cung điện lạnh lẽo.

Tuy ánh trăng lạnh, nhưng hết sức công bằng.

Nhà đế vương thể ngắm ánh trăng đó, ăn mày nơi đầu đường cũng thể thưởng thức vẻ của nó.

Loading...