Phó Yểu bước con đường Trường An yên tĩnh, ánh trăng lạnh lùng đỉnh đầu cứ như bóng với hình. Lúc nàng bước tới Định quốc công phủ, cửa lớn Định quốc công tự động mở , ngay khi nàng bước thì im lặng đóng .
Nàng bước vòng qua mặt hồ, dọc hành lang, vô cánh cửa tự động mở đóng , bóng cây liễu, Phó Yểu ung dung bước một tiểu viện.
Trong viện vẫn còn sáng đèn. Thời tiết đầu xuân lộ chút u buồn, sửa sổ trong thư phòng còn mở rộng, bàn vẫn cứ chăm chú công văn.
Ngọn nến giá hết cây tới cây khác, ánh sáng từ đằng Đông dần xuất hiện, trong phòng mà thể im tại chỗ suốt một đêm. Đợi đến khi hầu bưng nước ấm phòng cho ông rửa mặt, ông mới kinh ngạc nhận một buổi tối trôi qua .
“Tứ gia, tới lúc thượng triều .”
Phó thị lang ngoài cửa sổ, bầu trời còn xám xịt, thế nhưng phía chân trời ánh lên một tia sáng cam vàng ấm áp.
“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.” Ông ngáp dài một cái, cả cũng tỉnh táo hơn nhiều. Sau một buổi thức trắng đêm, sáng sớm là lúc con tinh thần nhất.
Lúc rửa mặt, ông dặn dò hầu: “Đợi lên triều, ngươi bảo Tú Vân giúp Cửu nương chuẩn chút . Bao giờ về sẽ dẫn nó tới vùng ngoại ô bằng xe ngựa.”
Người hầu cũng rằng thời gian lão gia từng đồng ý với tiểu thư là sẽ chơi với nàng, nên mới việc suốt đêm để dành chút thời gian, nghĩ đau lòng, cũng vui vẻ.
Dù phu nhân qua đời lâu nhưng tình cảm hai cha con càng lúc càng thêm mật, khác với ba phòng còn nhiều.
Phó Yểu ngoài cửa sổ, theo bóng hình Phó thị lang rời , lúc mới xoay về Định Quốc Công phủ.
Nàng vốn định dạo qua mấy quán ăn mà thích nhất, nhưng vì giờ vẫn còn quá sớm nên đa đều mở cửa.
Cuối cùng, nàng bước tới một ngõ nhỏ trông quen mắt, thấy đôi phu thê quen mặt đang dọn quán bán mì.
Khách hàng đó còn khá đông, chỉ cần những gì bọn họ với thể đều là khách quen.
Phó Yểu cũng chọn một chỗ xuống, gọi một chén mì trộn tương đặc biệt, từ tốn ăn.
“Lão Thường Đầu, nhi tử ngốc nhà ông khỏe hả?” Một vị khách cao giọng hỏi: “Cho uống thuốc gì thế? Ngốc nhiều năm mà còn thể khỏe mạnh bình thường trở .”
Ông chủ quán là tính tình , thế cũng hề tức giận, đáp: “Không uống thuốc gì cả, chúng nhờ đạo sĩ xem qua, đó rằng hồn phách mất khi trở về, nên cũng khỏe mạnh bình thường trở .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-146.html.]
“Vậy thì hồn phách của nhi tử ông cũng mất lâu thật đấy.”
“Giờ khỏe mạnh , xem như cũng khổ tận cam lai. Người đời đều đại nạn c.h.ế.t ắt hạnh phúc cuối đời, về phu thê hai ngươi cứ chờ mà hưởng phúc .”
Nghe khách hàng trêu chọc, vị đồ tể bán thịt heo bên cạnh cũng theo: “Này là do Lão Thường Đầu việc , giờ mới hưởng phúc. Trên đời thiếu gì kẻ ngốc như , cuối cùng cũng mấy là trở bình thường.”
“Tên bán thịt heo , ngươi thế thì cũng cẩn thận chút . Tay ngươi dính nhiều m.á.u thịt đến , cẩn thận heo yêu tới tìm ngươi tính sổ đấy.”
“Phì! Ta đây g.i.ế.c heo nhiều năm , còn sợ ngày đó chắc?” Đồ tể nhổ một ngụm nước bọt.
Những ăn sáng sớm như đa đều là cu li khuân vác, nào nấy đều tranh thủ ăn nhanh còn , để chén bàn cho đôi phu thê dọn dẹp, đồ tể bên cạnh còn tặng bọn họ một miếng thịt mỡ coi như chúc mừng.
Khi Phó Yểu mới ăn xong chén mì, trong con ngõ nhỏ gần đó bỗng một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi chạy , tay xách theo một túi bột mì.
Ngay khi thiếu niên sắp tới nơi, Phó Yểu đá chân chiếc bàn, khiến chén nước lèo bàn nghiêng ngả, bay về phía thiếu niên. Thiếu niên cũng hề né mà một tay giữ chặt túi bột mì, tay bắt lấy chén nước lèo vô cùng chuẩn xác.
“Đứa nhỏ tay chân quả là nhanh nhẹn.” Đồ tể thấy hết cảnh tượng đó: “Hắn thể quân doanh mà đảm nhiệm Bách phu trưởng* đấy.”
*Bách phu trưởng: Vai trò ngang với đội trưởng ở thời hiện đại, lãnh đạo 100 quân lính.
Lão Thường Đầu vốn tính tình tỏ vẻ vui: “Cái gì mà quân doanh chứ, chỉ cần theo chúng bán mì, về kế thừa quán ăn của là . Ta tính toán hết , chỉ cần tiết kiệm thêm chút là thể mở một tiệm mì cho .”
Thiếu niên để ý tới lời của đồ tể và phụ , đặt chén nước lèo xuống mặt Phó Yểu, về phía vị khách hàng mặc y phục kì quái đối diện: “Ngài còn thêm chén nữa ?”
Phó Yểu vươn tay như một mù, hiệu cho thiếu niên cúi đầu tới gần: “Ta xem tướng cốt. Chén mì tiền trả, nhưng thể giúp ngươi tính tương lai, xem như là trả tiền.”
Thiếu niên thì : “Nếu hôm nay khách nhân tiền thì trả cũng .” Lời của xem như đồng ý việc nàng ăn quỵt một bữa.
“Khó thể đồng ý, nhân tình của đáng giá thiên kim, một chén mì mà xứng .” Phó Yểu lên, bàn tay chạm chính xác khuôn mặt của , vuốt nhẹ dọc theo đường cong khuôn mặt, vẻ cao thâm : “Ngươi trời sinh tướng phú quý, tương lai thể phong hầu bái tướng. Có điều đó, ngươi mau tranh chức Võ Trạng Nguyên , nếu đạt thì xem như tiền đồ định.”
Phó Yểu xong thì mỉm rời , để thiếu niên và phu thê bán mì đó .
Đồ tể là phản ứng đầu tiên, nhếch miệng : “Ngươi xem, chỉ thấy như thế . Đại nạn c.h.ế.t ắt hưởng phúc cuối đời, ngươi để bán mì thì cả đời cũng chỉ thể bán mì mà thôi, tính là hạnh phúc. Ta ngươi , lời chắc chắn sai . Ta thấy khả năng thành tướng lĩnh đương triều.”
“Ngươi đừng ở đây mà léo nhéo mãi nữa!” Lão Thường Đầu nổi giận: “Tòng quân thì gì ? Tương lai về nhà ai mà .” Ông xong cũng thèm để ý tới đồ tể, kéo nhi tử trở về nhà, còn dặn: “Ngươi đừng lời tên đồ tể đó , lúc nào cũng bảo mơ thấy là Đại tướng quân, giờ cũng chỉ là tên đồ tể g.i.ế.c heo suốt nửa đời . Ngươi đấy, chỉ cần theo bán mì là .”