Tới nhiều, nàng bắt đầu ngóng vài chuyện.
Ví dụ như hôm nay, Lão Thường Đầu hỏi tên đồ tể bán thịt heo bên cạnh: “Nghe hôm qua ngươi tới chùa Hộ Quốc hả? Bệnh đó hơn chút nào ?”
“Bệnh gì, ngươi mới bệnh .” Khấu đồ tể bực bội: “Chỉ là mấy giấc mơ thôi mà, tỉnh dậy cái là chẳng nhớ gì nữa cả.”
“Lão Khấu, ngươi mơ thấy giấc mơ như bao năm nay mà đúng ?” Có khách quen mở miệng trêu chọc: “Không đây ngươi lúc nào cũng bảo là Đại tướng quân , giờ vẫn đây g.i.ế.c heo ?”
Khấu đồ tể cắm con d.a.o phay xuống thớt, : “Hôm nay thịt bán cho ngươi.”
“Đừng mà, đại ca ! Là linh tinh. Hôm nay mới lãnh lương, mua ít thịt về cho nương tử với hài tử ở nhà mà.” Vị khách quen vội vàng xin .
Phó Yểu ngẩng đầu lên, về phía đồ tể đang tức giận hừ lạnh một tiếng.
Bảo đời câu “ mòn gót sắt tìm thấy, khi gặp chẳng tốn công”. Ngay khi luồng chấp niệm sắp phân tán, họ Khấu tự xuất hiện.
…
Khấu đồ tể bán hết thịt quầy, lên tiếng chào hỏi Lão Thường Đầu một câu, tiện thể trêu chọc nhi tử Thường gia mới về nhà như thường lệ.
Về đến nhà, đốt ít đàn hương, là hòa thượng trong chùa Hộ Quốc , ngửi cái thì sẽ mơ nữa.
Có điều, rõ ràng mấy lời tên hòa thượng chẳng câu nào đúng cả. Hắn vẫn mơ như thường.
Có điều bây giờ, trong mơ, cạnh còn một nữ nhân mặc hắc y nữa. “Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
Nữ nhân đó hỏi ngược : “Còn ngươi là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-148.html.]
“Ta?” Hắn sững sờ mất một lúc, cố nhớ, đó đáp chắc nịch: “Ta tên là Khấu Trấn Bắc.”
Này là tên điện hạ đặt cho , là hy vọng sẽ đè c.h.ế.t đám đạo tặc vùng Tây Bắc, bảo vệ bá tánh Đại Ngụy.
mà điện hạ đang ở ?
Khấu Trấn Bắc rảnh mà quan tâm tới việc nữ nhân là ai, nhanh chân chạy về phía quân doanh.
Hắn về đến nơi thấy điện hạ và các tướng lĩnh đang bàn bạc gì đó với ở ngay giữa doanh địa. Hắn chạy vội về phía , đôi mắt đột nhiên nhòa lệ.
“Sợ ?” Điện hạ nghiêng mặt, đưa tay xoa đầu , nhẹ nhàng : “Đừng sợ, nốt ngày mai thôi là chúng sẽ trở về Trường An.”
Khấu Trấn Bắc gật đầu, hỏi: “Vậy từ giờ cho tới lúc đó, thể theo điện hạ để học binh pháp ?”
“Tất nhiên là .”
“Ta chắc chắn sẽ bảo vệ điện hạ thật !”
Nháy mắt, cảnh tượng đột nhiên đổi, ngọn lửa dày đặc bao quanh khắp núi rừng, khói đen bốc lên cuồn cuộn, binh lính Đột Quyết vốn ở chung trong một trận doanh bứt đầu g.i.ế.c hại lẫn .
“Này gọi là kế ly gián.” Khấu Trấn Bắc điện hạ bên vách núi, tay cầm một cây cung lớn: “Những binh lính Đột Quyết vốn chung lòng, chỉ vì cùng một mục đích nên mới tạm thời chung một con thuyền. vốn lúc nào cũng thể tranh đấu lẫn , nên chỉ cần ngươi châm thêm một mồi lửa, bọn họ sẽ tự loạn trận tuyến.”
Người đó dứt lời, một mũi tên nhọn bay vút giữa cuộc hỗn chiến.
Khấu Trấn Bắc mũi tên đó g.i.ế.c ai, chỉ rằng cuộc hỗn chiến bên vì một mũi tên mà kịch liệt hơn hẳn.
Đầu sỏ gây tội khi thu cung về, ống tay áo bay theo làn gió, mở miệng với : “Phải học “36 kế” cho đấy.”